Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 182 - "Cô có một cơ thể vô cùng đặc biệt." 1



Chương 182 - "Cô có một cơ thể vô cùng đặc biệt." 1




"Cô có một cơ thể vô cùng đặc biệt." 1
"Cậu là?" Lộ Dao quan sát người tí hon đội nón lá, trong lòng xuất hiện một suy đoán.
Người tí hon đội nón lá chậm rãi đứng thẳng người lên, một tay túm lấy chiếc nón lá trên đầu.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt kia, bỗng nhiên Lộ Dao không quá chắc chắn thân phận của người trước mặt nữa.
Người này có một đôi mắt đỏ giống như Ảnh Đồng, chỉ là so sánh với Ảnh Đồng thì đôi mắt của người tí hon đội nón lá này tối tăm không ánh sáng. Cậu ta có một mái tóc ngắn màu vàng nhạt, nửa mặt bên phải trông cực kỳ dữ tợn và đáng sợ, trông có vẻ như là đã từng bị thương nặng khiến da bị lột mất một lớp, sau khi kết vảy thì để lại một mảng sẹo thịt hồng hồng lớn.
Trên người cậu ta bọc một tấm da thú tối màu bụi bặm, cả người tỏa ra hơi thở của sự vất vả, một bông hoa Nguyệt Thần nhô ra từ chỗ cổ tay trái.
"Tôi tên là Linh Dược, làm phiền mở cho tôi một phòng dành cho khách."
Người tí hon tên là "Linh Dược" này cứ như kiểu vừa rồi chỉ tỏ vẻ hùng hùng hổ hổ để thu hút sự chú ý thôi vậy. Đến khi mở miệng lần nữa, dáng vẻ cậu ta đã trở nên điềm đạm lễ độ rồi, chẳng khác gì biến thành một người khác.
Lộ Dao xoay người đi về phía trước, ra hiệu cho Linh Dược đuổi theo. Nhưng vừa đi được mấy bước cô đã phát hiện Ảnh Đồng ngồi yên không nhúc nhích nên lại dừng chân quay đầu gọi anh: "Ảnh Đồng, đi thôi, bữa sáng hôm nay có há cảo trứng tôm mà anh thích đấy."
Ảnh Đồng cự lại: "Còn lâu tôi mới thích há cảo."
"Ăn kèm với nhím biển chưng trứng, há cảo nhân thịt bò chiên, còn có cả bánh dày đường đỏ mà anh thích nhất nữa." Lộ Dao nói tiếp.
Ảnh Đồng: "..."
Linh Dược quay đầu lại liếc nhìn Ảnh Đồng một cái, dưới đáy mắt thoảng qua một chút ánh sáng kỳ lạ.
---
Khách sạn vào buổi sáng sớm sức sống bừng bừng, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn nóng nổi rồi, các khu phòng cũng đầy khách.
Vết sẹo trên mặt Linh Dược đúng là rất đáng sợ nên mới bước qua bậc thềm đã thu hút vô số ánh nhìn.
Cậu ta chọn vào ở tòa nhà trong cây, dùng cơm xong lại đi loanh quanh, nguyên cả một ngày đều đi lung tung khắp nơi trong khách sạn.
Nhìn đặc điểm bên ngoài thì rõ ràng là cậu ta đến từ bộ lạc Thần Mộc.
Thế nhưng người tí hon của bộ lạc Thần Mộc chẳng ai nhận ra cậu ta cả.
Số lượng người của Thần Mộc nhất tộc không được coi là nhiều. Tất cả tộc nhân đều được ghi chép lại đàng hoàng.
Lộ Dao đã lén lút chụp ảnh Linh Dược rồi đi hỏi lão tộc trưởng nhưng lại nhận được câu trả lời rằng trong vòng trăm năm trở lại đây trong Thần Mộc nhất tộc không có ai như vậy cả.
Dù là cái tên Linh Dược hay là khuôn mặt thì trong danh sách ghi chép lại cũng không có ai phù hợp.
Đêm khuya, Linh Dược tìm tới cửa, con ngươi đỏ nhạt nhìn ngắm Lộ Dao một hồi rồi nói: "Xin chào, cô có thể lắng nghe nguyện vọng của tôi một chút được không?"
Lộ Dao biết ngay rằng suy đoán của mình không sai. Người tí hon này chính là thần linh của đại lục Nitraan.
Linh Dược không muốn nói chuyện phiếm ngay trong khách sạn nên đã mời Lộ Dao đi cùng mình tới chỗ cư trú mới của bộ lạc Thần Mộc.
Lộ Dao khoác một chiếc áo khoác ngoài lên người rồi cầm điện thoại di động đi theo.
Vào mùa Thịnh Dương, ban ngày đại lục Nitraan có ba mặt trời nhưng ban đêm thì chỉ có một mặt trăng mà thôi.
Đêm lạnh như nước, trong khe núi yên tĩnh không một tiếng động.
Không một cơn gió thoảng, chỉ còn lại hai dãy đèn treo trên hàng rào tre hai bên cửa khách sạn là phát ra ánh sáng bàng bạc mơ hồ.
Linh Dược không muốn bị Lộ Dao nâng trong lòng bàn tay nên đã tự mình nhấc chân đi về phía trước. Lộ Dao chỉ còn cách cẩn thận đi theo phía sau.
Những ngày qua, cây thần vẫn luôn được Lộ Dao dùng thần lực của hai vị nữ thần chăm sóc ân cần nên lớn rất nhanh, hôm nay đã cao đến đầu gối cô rồi.
Linh Dược đứng trước cây thần mới ra đời này, trong đôi mắt đỏ tối tăm chợt hiện lên một tia sáng. Ngài dè dặt đưa tay ra muốn sờ phiến lá tươi non mới nhú ra của cây thần mới, chỉ là trước khi chạm vào đã chậm rãi rụt tay về rồi thở hắt ra một hơi dài, sau đó mới xoay người lại nhìn Lộ Dao.
"Thằng nhóc mắt đỏ kia rất thích cô." Thần linh nói thế.
Lộ Dao: "..."
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải thần linh thích hóng chuyện như vậy.
"Thật làm người ta ước ao mà." Linh Dược sải bước đi về phía bức tường vây gạch đá cao nửa mét rồi nhẹ nhàng nhảy lên, xếp bằng ngồi xuống, xong xuôi mới vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: "Qua đây ngồi nè."
Lộ Dao: "... Được."
Linh Dược: "Cô biết chuyện về cây thần chưa?"
Lộ Dao lắc đầu: "Chuyện này có liên quan gì đến nguyện vọng của cậu à?"
Lộ Dao đã quá quen với khúc nhạc dạo như này rồi.
Cô không ngại nghe kể chuyện, chỉ hy vọng câu chuyện làm nền này đừng dài quá, đi thẳng vào vấn đề mới là tốt nhất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận