Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 493 - Đạt được cảm giác thành tựu từ công việc nhỏ này 4



Chương 493 - Đạt được cảm giác thành tựu từ công việc nhỏ này 4




Đạt được cảm giác thành tựu từ công việc nhỏ này 4
Lộ Dao: "Dao nào?"
Nhậm Do lấy con dao bạc nhỏ đã bị ăn mòn mất một nửa trong túi trữ vậy ra, bề ngoài của nó đã trở nên loang lổ nhếch nhác: "Tôi không nhìn thấy nhưng nghe người của phòng an ninh nói ngày hôm qua anh Từ đã dùng con dao này để chém đứt xúc tu của người dị hóa, cầm cự được thêm mấy giây. Mặc dù chỉ mới dùng một lần đã bị ăn mòn đến mức này nhưng dù sao cũng tốt hơn là tay không chẳng làm được gì."
Trên chuôi dao có một vòng tròn, bên trong khắc một chữ "Dao".
Con dao này là một vũ khí Lộ Dao dùng nguyên liệu ở đại lục Alexandria chế ra để luyện tập sử dụng nguyện lực, không có tác dụng đặc biệt gì cả.
Hồi trước cô tiện tay lấy nó ra làm đồ trang trí đặt trước quầy lễ tân. Từ Tranh Vanh nhìn thấy, yêu thích không nỡ buông tay nên cô đã tặng cho anh ta.
Lộ Dao nhận lấy con dao đã bị ăn mòn mà Nhậm Do đưa tới rồi xốc kho hàng cá nhân lên đổ mười mấy món vũ khí mình tiện tay luyện trước đây ra:: "Những thứ này đều là tác phẩm trước đây tôi chế ra trong lúc luyện tập, nếu cậu không chê thì cứ chọn mấy cái đi."
Nhậm Do không ngờ yêu cầu của mình lại được đồng ý nhanh như vậy. Cậu ta không thèm chọn luôn, cứ vậy mà vơ hết chuẩn bị bỏ vào túi trữ vật của mình: "Tôi lấy hết, bao nhiêu tiền vậy?"
Lộ Dao lắc đầu: "Thôi."
Tác phẩm luyện tay không có chút thẩm mỹ nào, sức mạnh cũng chỉ ở mức tầm trung mà đưa ra bán thì Lộ Dao cũng ngại.
Nhân viên an ninh trẻ tuổi sau lưng Nhậm Do không nhịn được hỏi: "Anh Nhậm, mấy con dao này dùng được thật hả?"
Trong cửa hàng luyện kim trên phố U Linh có bán dao phay, cưa điện, mũi khoan điện, còn có các loại thiết bị có thể dùng vũ khí nữa nhưng không một món nào có hiệu quả với người kia.
Nhậm Do không trả lời được.
Mặc dù cửa hàng số mười ba đột ngột xuất hiện trên khu Bắc này cũng còn rất nhiều điều bí ẩn nhưng bây giờ tịnh thất không còn nữa, tinh thần của nhân viên nhà thờ suy sụp, ai ai cũng căng thẳng sốt sắng. Bọn họ phải tự nghĩ cách bảo vệ bản thân cái đã.
Lộ Dao chợt im lặng suy nghĩ rồi móc một tấm thẻ giới thiệu dịch vụ ẩn trong túi ra đưa cho Nhậm Do: "Đống dao đó cậu cứ lấy về mà dùng đi. Nếu lần tới cậu còn nhu cầu muốn đặt hàng làm riêng thì tôi không tặng nữa đâu nhé."
Nhậm Do vẫn không muốn chiếm của hời của Lộ Dao nên đã tính một con dao ba mươi đồng u linh để trả lại tiền cho cô.
Sau khi nhóm Nhậm Do đi rồi, Trần Huy Sinh lập tức đi tới trước mặt bà chủ: "Bà chủ, cô còn vũ khí nữa không? Tôi cũng muốn mua một món."
Phương Tòng cũng im lặng tới gần lạnh lùng nói: "Tôi cũng mua một món."
Thế là hai người bọn họ mỗi người cầm một con dao ra về. Ba tình nguyện viên thấy vậy cũng chạy qua hỏi, sau đó cũng cầm mỗi người một con.
Trần Huy Sinh và Phương Tòng mua dao xong thì lên xe quay về, giống như đã quên mất mục đích ban đầu khi tới đây rồi vậy.
Các tình nguyện viên đã phân loại xong nguyên liệu nấu ăn và đưa vào phòng học cất, ngày mai chỉ cần lấy ra dùng nữa là được.
Sáng nay lúc mới tới, Lưu Tịnh và Tiểu Thái hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Cam Kình và Trần U. Bây giờ bọn họ có vũ khí rồi nên như được tiếp thêm sức mạnh, đẩy xe nguyên liệu qua hành lang cũng không cần gọi bà chủ đi cùng nữa.
Chốc lát sau, Lưu Tịnh và Tiểu Thái chạy ra sảnh lớn với vẻ mặt quái dị.
Lộ Dao hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu Thái chỉ chỉ hành lang: "Hai người bọn họ chơi đến phát điên trong kia rồi."
Lưu Tịnh một lời khó nói hết gật đầu: "Bọn họ điên thật rồi."
Lộ Dao đặt bút xuống đứng dậy đi vào phòng học.
Tiếng cười của Trần U phát ra từ phòng học số một, trên hành lang tràn ngập mùi cháy khét khó ngửi.
Lộ Dao đẩy cửa đi vào thì thấy Trần U đứng trước bàn làm việc, đang giơ cái chày cán bột lên đập vào vắt mì trước mặt. Bột mì dính đầy tóc và mặt nhưng cô ta cứ như không biết, chỉ cười điên dại.
Cam Kình ngồi đối diện Trần U đang nhìn chằm chằm vào lồng hấp đã cháy đen thui, trong tay cầm nửa cái bánh bao cháy, cố gắng nhét vào miệng.
Lộ Dao bật đèn trong phòng lên rồi mới đi vào ngăn hai người kia lại.
Lưu Tịnh và Tiểu Thái đứng núp sau cửa không dám đi vào.
Chờ đến khi dẫn hai người kia ra khỏi phòng học rồi, Lộ Dao mới thở dài giải thích: "Có lẽ bọn họ bị khách hàng ảnh hưởng nên mới sinh ra ý thức tự chủ."
Lưu Tịnh và Tiểu Thái chớp mắt, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Lộ Dao: "Hai người luôn cho rằng đồ ăn trong cửa hàng có thể giúp khách hàng bị lạc nhân tính khôi phục ý thức hả? Thật ra đó chỉ là bề ngoài thôi. Thực chất hai người có thể xem hoạt động DIY là hành động bắt chước hoạt động của người khác một cách cực kỳ tinh vi. Mọi người có thể không ngừng đạt được cảm giác thành tựu từ công việc nhỏ này, từ đó kích thích ý thức và sinh ra nhận thức cùng ý tưởng mới về môi trường xung quanh."



Bạn cần đăng nhập để bình luận