Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 935 -



Chương 935 -




Trên hàng kệ trưng bày bắt mắt nhất cả tiệm sách có xếp gọn gàng ngăn nắp mấy hàng sách, bên cạnh còn có áp phích quảng cáo, phong cách khác biệt.
Trúc Duy đã đeo thiết bị kiểm soát lên, không thể tấn công lần nữa trong vòng ba mươi phút, ít nhất cũng không thể chuyển cánh tay thành vũ khí.
Hơn nữa, cô ấy không đánh lại cô gái này.
Rõ ràng chỉ là một người nguyên sinh thôi mà.
Cô dịu dàng, thích cười như thế.
Có sức mạnh, lại biết kiềm chế cảm xúc rất tự nhiên.
Trúc Duy chưa từng gặp người nguyên sinh nữ nào như vậy.
Trong đầu không khỏi hiện lên bóng dáng của một người phụ nữ khác, Trúc Duy gộp người đó chung với bà chủ để so sánh từng người.
Lúc Trúc Duy lơ đễnh, Lộ Dao cũng đang quan sát khách hàng này.
Cô giơ tay lên lấy một cuốn sách mới trên kệ sách xuống, đưa ra trước mặt Trúc Duy.
Trên trên bìa vải màu xám đậm có một vài sợi dây leo màu đỏ máu, điểm xuyến ngẫu nhiên hai phiến lá đen, một chú chim đen bị dây leo quấn lấy, khẽ há mỏ ngã ngửa trong bụi cây có gai.
Trúc Duy chầm chậm chớp mắt, không đưa tay ra mà chỉ nghiêng đầu nhìn bà chủ bên cạnh có chiều cao còn thấp hơn cơ thể người máy của cô ấy một khúc.
Tay của Lộ Dao lại đưa ra trước thêm mấy phân, cười mỉm với cô ấy: “Quê tôi có một câu nói, trước năm mười tám tuổi có cơ hội nhất định phải đọc thử cuốn sách này.”
Đáy lòng Trúc Duy thấy hơi ngạc nhiên.
Tại sao cô lại biết tuổi của cô ấy?
Cô ấy muốn đối xử thờ ơ với bà chủ nhưng tay lại đưa ra trước một bước.
Chính là bàn tay này, mấy phút trước suýt chém rớt đầu bà chủ.
Trúc Duy cầm cuốn sách, cúi đầu ngẩn ngơ.
&LTGi;ết Con Chim Nhại>.
Chim nhại là chim gì?
Trúc Duy không biết.
Nhưng cô ấy rất hứng thú với “cái chết”.
0496 đọc được tên sách cũng giật mình, thò tay qua muốn ngăn cản tù nhân đọc cuốn sách này.
Lộ Dao quay đầu sang đưa cho cô ta một cuốn sách khác: “Cuốn này khá khó, với tốc độ xử lý thông tin của người máy, tầm nửa ngày có thể đọc xong một lần, có muốn thử không?”
0496 vừa ngơ ra là cuốn sách có bìa vẽ một người đẹp nguyên sinh cực kỳ thanh lịch xinh đẹp đã rơi vào lòng cô ta rồi.
Người máy còn phải đọc nửa ngày mới có thể đọc xong?
0496 thấy mình bị sỉ nhục, nhưng cô ta vẫn nhớ tình trạng của Trúc Duy.
Vốn là người một lòng muốn chết, nào có thể để cô ấy đọc sách linh tinh nữa?
Lộ Dao lắc đầu: “Đó là một cuốn sách hay, đừng lo. Nếu cô thích, ở đây còn một cuốn hàng mẫu để đọc thử.”
Lộ Dao lại lấy một cuốn &LTGiết Con Chim Nhại> ra cho 0496.
Trúc Duy đã mở sách ra đọc rồi.
Lúc này cô ấy không hề biết có rất nhiều câu chuyện vĩ đại đều được bắt đầu với một khung cảnh hết sức bình thường, thậm chí còn khá nhàm chán.
Trúc Duy lật cuốn sách nghe nói là nên đọc trước năm mười tám tuổi ra, đọc một hơi năm mươi trang vẫn chưa thấy có gì thú vị.
Chỉ là không gian trong tiệm sách rất sáng sủa, lại còn rất yên tĩnh, so với nhà giam tối tăm ồn ào và phòng thẩm vấn im ắng ngột ngạt thì cô ấy thấy nơi này đỡ hơn chút.
Cai ngục vốn thông báo với Trúc Duy thời gian hóng gió chỉ có hai mươi phút, giờ đang tựa vào kệ sách sau lưng cô ấy, ôm “sách gối đầu” tên &LTCuốn Theo Chiều Gió> bà chủ đề cử, đọc đến say mê.
Trúc Duy khẳng định chắc nịch là đã qua thời gian hóng gió quy định rồi nhưng cai ngục không nhận ra, cô ấy cũng không chủ động nhắc nhở, cúi đầu đọc tiếp cuốn sách trong tay.
Cô ấy nghĩ có lẽ cuốn trong tay cai ngục thú vị hơn, nói không chừng đọc xong cuốn này còn có thể đọc thêm một cuốn khác.
Khách hàng chìm đắm vào thế giới trong sách, Lộ Dao bèn về chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tiếp tục đọc sách tranh thực vật.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ khẽ nói: [Lộ Dao, lúc nãy tôi đã điều tra thông tin của tù nhân kia rồi.]
Lộ Dao giật mình.
Tên này dùng giọng gió nói chuyện trong đầu cô, giống như đang thì thầm ấy.
[... Tù nhân nào?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Thì cái người đang đọc chim nhại ấy. Cô nói trước đi, sao cô biết cô ấy mới mười bảy tuổi?]
Lộ Dao: [Tôi không có nói câu này.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Vậy cô nói phải đọc cuốn sách đó trước năm mười tám tuổi làm gì?]
Lộ Dao: [Chỉ là một dạng tư vấn bán hàng mà thôi.]
[Chắc chắn cô đã nhìn ra được gì rồi.] Hệ thống hiện thực hóa ước mơ không chịu bỏ qua, rồi bỗng dưng lại từ bỏ: [Thôi bỏ đi, trước tiên không nói chuyện này. Tù nhân đó, tuổi sinh lý mới mười bảy, vào tù vì tội giết người. Đây vẫn chưa phải tình báo khủng nhất, trên hồ sơ vụ án hiển thị nạn nhân là cha mẹ của cô ấy. Lúc gây án còn là người nguyên sinh, lúc bị bắt đã đổi thành cơ thể người máy, khi ấy cô ấy vừa tròn mười lăm tuổi.]



Bạn cần đăng nhập để bình luận