Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 440 - Còn lâu tôi mới chết lặng như anh ta 1



Chương 440 - Còn lâu tôi mới chết lặng như anh ta 1




Còn lâu tôi mới chết lặng như anh ta 1
Vừa rồi lúc qua phòng làm việc lấy quà vặt, Lộ Dao còn tiện tay lấy luôn mấy cái ghế đẩu qua đây. Mấy cái ghế nhỏ đặt giữa không gian căn phòng trống vắng, ba cái để ngồi, một cái Lộ Dao để đĩa quà vặt và mấy cốc nước lên.
Thấy vậy, cô gái kia lại giơ gói bánh xốp phô mai trong tay lên nói: "Cái này cũng ngon ghê, vừa xốp vừa thơm."
Lúc Lộ Dao đẩy cửa đi ra ngoài, hai người còn cảm thấy có chút quái lạ.
Thấy cô đi không lâu đã quay lại, trong tay còn có thêm đồ ăn và nước nên tất nhiên bọn họ theo quán tính cho rằng cô ra bên đường mua đồ vào.
Đã lâu lắm rồi phố U Linh mới có chủ cửa hàng mới.
Nghĩ đến việc sau này cửa hàng chính thức khai trương buôn bán rồi, sự chân thành và nhiệt tình của bà chủ sẽ nhanh chóng bị hoàn cảnh tàn khốc kia dập tắt, trong lòng hai nhân viên ban quản lý khu phố lại trở nên nặng nề, nhưng càng nhiều hơn lại là chết lặng.
Đi tới phố U Linh chẳng khác gì biến thành miếng thịt nằm trên thớt mặc kẻ khác cấu xé.
Vừa rồi Lộ Dao lỡ miệng hỏi sai nên lần này cô cẩn thận hơn rất nhiều. Cô khéo léo không đặt câu hỏi mà nở nụ cười xấu hổ như một người bình thường hiếu khách nhưng lại thiếu kinh nghiệm: "Cửa hàng chưa kịp trang trí gì cả, để hai người chê cười rồi."
Hai người kia đã quen ăn cơm ở căng tin nơi làm việc rồi, bây giờ cảm thấy mùi vị mấy món quà vặt này mới lạ thơm ngon nên chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi. Thấy dáng vẻ bà chủ không để ý lắm nên bọn họ không nghĩ nhiều, cũng không hỏi lại.
Chàng trai kia ăn hết cái bánh quy, lại uống nửa cốc nước rồi mới cầm hộp vuông kia lên lần nữa.
Lần này Lộ Dao không từ chối mà nhận lấy rồi mở ra luôn.
Hai người cũng không ngăn cản.
Trong hộp có một tấm bản đồ toàn khu phố U Linh, một quyển hướng dẫn mở cửa hàng, một cái máy truyền tin nhỏ chỉ bằng chừng chiếc tai nghe bluetooth, cuối cùng là một lọ kẹo lớn đủ màu sắc.
Lộ Dao đặt những thứ khác xuống rồi mở lọ kẹo ra trước.
Kẹo trong lọ có hai hình dáng khác nhau. Một cái hình con mắt tròn tròn đầy với xúc tu ngắn ngắn bự bự, còn lại là hình con ma màu trắng trông giống như những cây nấm nhỏ.
Loại kẹo thứ nhất trông rất giống hình vẽ được in ở mặt sau tờ giấy manh mối, có điều hình dạng viên kẹo này cụ thể hơn, màu sắc cũng phong phú hơn.
Vì thể tích nhỏ nên thậm chí trông chúng còn khá dễ thương, nhìn lâu cũng không bị choáng váng hoa mắt.
Loại kẹo hình con ma nhỏ thứ hai thì chỉ thuần một màu đáng yêu, không chỉ giống cây nấm nhỏ mà trong đôi mắt tròn tròn kia còn như ầng ậc nước, cực kỳ dễ thương.
Kẹo may mắn, cái tên nghe rất thuận tai nhưng Lộ Dao cứ có cảm giác giấu đầu hở đuôi gì đó.
Cô để ý thấy hai người ngồi đối diện đang lén lút quan sát nên mình đóng nắp lọ kẹo lại cất đi, cũng không đặt câu hỏi như trước.
Đúng là hai người này có ý tốt vội vàng tới đưa đồ cho cô thật.
Chờ Lộ Dao nhận đồ rồi, bọn họ lập tức đứng dậy chuẩn bị đi về.
Trước khi rời đi, cô gái kia không nhịn được mà hỏi thêm một câu: "Tôi thấy cô viết trên đơn đăng ký là cửa hàng sẽ tổ chức các hoạt động "Chủ đề DIY" định kỳ. Thường thì có những chủ đề gì vậy?"
Lộ Dao không nghi ngờ thân phận hai người này nữa nên cho rằng nội dung này nằm trong nhu cầu cần hiểu để làm việc của bọn họ, hơn nữa chuyện chủ đề cũng chẳng có gì phải giấu giếm nên thậm chí cô còn ôm mục đích quảng cáo mà nghiêm túc trả lời: "Hoạt động DIY trong cửa hàng chủ yếu tập trung vào việc trải nghiệm các hoạt động thủ công khác nhau, chẳng hạn như làm bánh quy thủ công, đan những sản phẩm bằng len, tự điều chế nước hoa, nặn tượng đất sét,... Các hoạt động khác nhau sẽ được sắp xếp vào các mùa và thời tiết khác nhau."
Hai ngày trước Lộ Dao đã tiến hành một lần nghiêm túc tự đánh giá bản thân. Cô ngạc nhiên phát hiện ra với kiến thức và năng lực mình có được thì làm đồ thủ công là cách vận dụng hữu hiệu nhất.
Chỉ cần có nguyên liệu phù hợp là trong đầu cô sẽ tự động vận dụng kiến thức để tạo ra những vật phẩm phù hợp với nhu cầu của mình.
Cô nói với hai nhân viên ban quản lý khu phố rằng hoạt động này là sự lựa chọn phù hợp nhất với ham thích và hứng thú của đại chúng, vừa thú vị vừa có độ khó và độ tự do nhất định, sáng tạo kiểu gì cũng đúng cả.
Trên thực tế thì tất cả những nội thất, máy móc, hàng hóa cần cho việc mở cửa hàng hay những món vũ khí có tính sát thương và những dụng cụ khác có thể dùng để đối kháng với kẻ địch không rõ danh tính đều thuộc phạm trù đồ thủ công mà cô có thể làm được. Đây mới là ý tưởng thật sự lúc cô chọn mở cửa hàng này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận