Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 908 -



Chương 908 -




Viên gọi Lộ Dao lại: “Cơ thể của Khê…”
Lộ Dao không thèm quay đầu lại đáp: “Nếu anh ta mua năm quyển thì tôi sẽ khôi phục lại cơ thể cho anh ta.”
Người máy Carney lộ ra nửa cái đầu từ phía sau kệ sách: “Còn có thể khôi phục lại được sao?”
Lộ Dao bước thẳng đến quầy tính tiền: “Tin hay không là do anh quyết định.”
Carney nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Lộ Dao, chầm chậm nhích từng bước một sang bên cạnh, cúi đầu nói chuyện với Del: “Rốt cuộc cửa hàng này có lai lịch thế nào vậy?”
Lúc Lộ Dao lắp đặt thiết bị cho tiệm sách đã từng tham khảo qua một vài tư liệu, cô cũng nắm được các loại hình dáng và chiều cao của người máy thông thường.
Thế nên kệ sách của tiệm sẽ cao hơn kệ sách bình thường, được đóng rất chắc chắn, khoảng cách giữa các kệ sách cũng rộng rãi hơn, không những đủ cho một người máy cao ba bốn mét ngồi mà bên cạnh còn dư ra một lối đi nhỏ nữa.
Lúc này Del đang ngồi dưới sàn nhà, tay cầm một quyển sách đọc thử, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng xem như đáp lại.
Carney: “Cô ấy đang đưa lưng về phía chúng ta, hay là chúng ta đánh úp đi?”
Del: “… Ừm.”
Carney cẩm thấy không đúng lắm nên đã cúi đầu nhìn Del: “… Anh đang làm gì thế?”
Del ngẩng đầu lên đáp: “Hình như… quyển sách này cũng không tệ lắm.”
Nhất thời Carney không còn tâm trạng tiếp tục nhằm vào bà chủ nữa mà lập tức ngồi xuống cạnh Del, tiện tay rút ra một quyển sách có bìa màu đen từ trên kệ xuống.
Quyển sách vẫn còn nguyên lớp bọc nhựa, Carney không quan tâm được nhiều như thế nữa.
Anh ta vừa định đưa tay xe bỏ lớp bọc nhựa ra thì nhìn thấy trên đó có một tấm sticker viết rằng —— Sách rất quý giá, trên kệ có sách để mọi người đọc thử, xin đừng xé bỏ lớp bìa nhựa bên ngoài, hư hao sẽ phải bồi thường theo giá gốc!
Carney lật ra mặt sau của sách, nhìn thấy giá của quyển sách này nằm ngay góc trái dưới – chín mươi chín nghìn tinh tệ thì lặng lẽ đặt nó về chỗ cũ ngay, ngồi bên cạnh thở dốc.
Thật đáng sợ, hình như họ vào trúng hắc điếm rồi!
Cách Carney và Del ba dãy sách cũng có người đang đổ mồ hôi đầm đìa.
Viên và Khê nghe bà chủ nói mua vài quyển sách là có thể chuyện lớn hóa nhỏ nên đã thật sự cho rằng chuyện này có thể cho qua được rồi.
Mãi cho đến khi họ bước vào tiệm sách, Viên đưa Khê đi lấy sách, lúc này họ bốc trúng một quyển giá có giá năm mươi tám nghìn tinh tệ, đổi sang quyển khác có giá sáu mươi sáu nghìn, lấy thêm quyển khác xem thì có gì chín mươi chín nghìn…
Không có quyển sách nào có giá dưới năm mươi ngàn cả, hai người cộng lại là năm quyển sách, ít nhất cũng phải tốn hết ba bốn trăm ngàn tinh tệ.
Cả người họ dần tê rần.
Thì ra sách là một thứ đắt đỏ đến vậy cơ à?
Nếu so với việc thay một cơ thể người máy mới thì đống sách này vẫn chưa đến mức gọi là không trả nổi, nhưng thứ này mua về cũng không làm được gì, nghĩ đến việc phải tiêu tốn mấy trăm ngàn tinh tệ vào đống đồ không có ích này, tim của Viên và Khê như đang rỉ máu.
Del đã chọn xong sách mình muốn mua, anh ta mua nhiều hơn một quyển so với con số mà Lộ Dao quy định.
Gồm một quyển tập thơ của Jorge Luis Borges, hai quyển tiểu thuyết, trong đó có một quyển là quyển sách giá chín mươi chín nghìn mà Carney đã cầm lên nhưng bỏ xuống ngay lúc nãy, có tên là &LTTrăm Năm Cô Đơn>.
Lúc Del mở quyển sách này ra để đọc thử thì đã bị thu hút ngay từ câu đầu tiên của lời mở đầu.
Lúc thanh toán, anh ta không nỡ bỏ quyển nào lại cả nên đã cắn răng mua hết cả ba.
Carney mua hai quyển, một quyển tập thơ giá sáu mươi sáu nghìn, một quyển tiểu thuyết giá sáu mươi tám nghìn.
Số tiền tích cóp trong nửa năm đã bay sạch cho hai quyển sách này, anh ta ghét nó!
Nhưng trong một đám người xui xẻo thì luôn có người xui xẻo hơn, Del và Carney nhìn vào chồng sách mà Viên đặt lên quầy thu ngân, sau đó lại đặt thêm người em trai đã biến thành đống sắt vụn bên cạnh, lúc này họ đã có thể bình tĩnh được phần nào rồi.
Bà chủ quét mã vạch xong hết rồi cúi người lấy túi ra đựng: “Tổng cộng ba trăm mười sáu nghìn tinh tệ.”
Del và Carney bất ngờ, nó rẻ hơn rất nhiều so với con số mà họ dự tính.
Viên lấy quang não ra nhưng lại không thanh toán ngay: “Khôi phục lại cơ thể cho Khê trước.”
Lộ Dao cũng không lôi kéo gì nhiều, cô cũng không sợ họ chạy mất nên đã lập tức đặt tay trái lên khối kim loại trông không khác gì một khối quặng thô kia, khôi phục lại cơ thể ban đầu cho Khê.
Viên nhanh chóng quét mã trả tiền.
Lộ Dao lấy ra thêm một chiếc laptop và hai cây bút mới toanh, tiện tay bỏ vào trong túi: “Đây là quà tặng kèm.”
Del và Carney cũng có quà tặng kèm.
Mặc dù chỉ có bút nhưng họ lại không quan tâm đến nó.
Bốn người cùng nhau bước vào, cũng cùng nhau rời đi.
Ra đến trước cửa tiệm Carney còn nói: “Sao bảy quyển sách lại rẻ như thế chứ? Tôi còn cho rằng ít nhất phải bốn trăm nghìn cơ.”
Viên lấy ra hai quyển sách có bìa sách rất tươi sáng vẫn còn nằm trong lớp bọc nhựa: “Tôi tìm được hai quyển sách giá rẻ ở góc kệ trong cùng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận