Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1094 -



Chương 1094 -



0766: “... Sao tự nhiên lại đọc cái này?”0777: “Tôi thật sự không có nhiều manh mối về tình trạng cơ thể của bà chủ, trừ phi cô ấy bằng lòng nằm lên kệ thử nghiệm cho chúng ta mổ xẻ nghiên cứu. Nếu không chỉ dựa vào mấy nhóm số liệu trong tay chúng ta, không thể đưa ra được kết luận sâu hơn nữa đâu. Nên tôi lên mạng tra cứu, muốn tìm vài tài liệu nghiên cứu có liên quan thì bất ngờ đọc được bài viết này, người viết bài tiết lộ từng gặp Lộ Dao, rất khó không làm người ta suy đoán hướng phân tích này chính là ý nghĩ sâu xa của bà chủ.”Lộ Dao đứng sau lưng 0777 đọc lướt nhanh toàn bộ bài viết, tìm ra được từ mấu chốt, gần như khẳng định người đăng bài này là một trong những cai ngục cô gặp trên phi thuyền lúc về đảo.Trên mạng bàn luận sôi nổi về hướng phân tích mới, Lộ Dao chỉ đọc lướt qua một lần rồi nhìn sang màn hình ảo trước mặt 0766, trên đó là số liệu kiểm tra sức khỏe của cô với cả một vài phân tích và suy đoán.Lộ Dao im lặng nhìn nửa phút, quay người đi ra cổng, Harold và 06 cũng theo sát phía sau.Ba người đến và đi không tiếng động, 0766 và 0777 còn đang tán gẫu, không hề biết lúc nãy có ba người dừng lại sau lưng.Rời khỏi khu bảy, Lộ Dao lại bảo Harold mở cửa khu chín một lần.Cơ sở rau và xưởng may trong đêm không một bóng người, chỉ có người máy tuần tra đi trên đường theo chương trình cài sẵn.Lộ Dao, Harold và 06 nhập thành hàng đi chung với tiểu đội người máy, thỉnh thoảng gặp gỡ tiểu đội khác nhưng chưa lần nào bị phát hiện.Cứ thử vài lần như vậy, xác nhận nhẫn bóng đen phối hợp với năng lực của Harold không chê vào đâu được, họ quyết định chính thức đến khu vực mục tiêu của đêm nay — Nhà giam tù nhân của khu sáu và khu bốn.Lộ Dao chưa từng bước chân vào ba khu trung tâm và ba khu đảo Nội nên không có cơ hội đánh dấu trong nhà giam, nhưng nhóm tù nhân trúng tuyển tình nguyện viên đầu tiên đã về nhà giam của riêng họ rồi, cơ thể người máy từng được Lộ Dao sửa chữa của họ vẫn còn lưu lại dấu ấn tinh thần của cô.Trong tay Khê và Trúc Duy vẫn còn khuyên tai trượng Quy Giới làm ký hiệu.Harold cũng có khuyên tai đó, không cần hao tâm tổn sức đã tìm thấy hơi thở đặc biệt nhất trong không gian đông nghịt như tổ ong....Khu sáu, nhà giam số bảy, phòng số 502.Khê nằm trên giường, vô cùng buồn chán.Thời gian tám ngày trôi qua thật nhanh, hồi chiều rời khỏi tiệm sách còn chẳng có cảm giác gì, mãi đến khi đêm đen bủa vây, một mình ngồi trong nhà giam trong suốt chật hẹp, anh ta mới chợt có cảm giác thở không nổi.Căn phòng này, cơ thể này bỗng dưng khiến anh ta thấy khó chịu.Khê nhúc nhích đầu ngón tay, tưởng tượng ngỗ nghịch quậy phá như thường ngày nhưng lại cảm thấy cơ thể mình rất nặng, không có sức lực gì.Mỗi ngày cứ sáng tinh mơ đến tiệm, ăn sáng trong khu vực đặc biệt trong phòng nghỉ của nhân viên, trêu đùa người máy tính tình nghiêm túc rồi bắt tay vào công việc lặt vặt thường ngày, thỉnh thoảng gặp khách ba gai còn có thể đánh nhau nữa.Sự tồn tại thú vị nhất trong tiệm quả nhiên vẫn là bà chủ, con người nguyên sinh không biết lai lịch, không biết quá khứ lại không thể nhìn thấu.Khê càng nghĩ càng có một cảm giác bị rút cạn sức lực, cơ thể sắt thép kiên cố gần như sắp bại liệt trên giường.Dường như anh ta đã bắt đầu nhớ nhung mấy ngày làm việc trong tiệm sách rồi ấy.Lẽ nào quãng đời còn lại phải tưởng nhớ quá khứ trong ngục tù này ư?Khê thấy hơi ấm ức, lại nghĩ đến khi anh ta mãn hạn tù, có lẽ bà chủ và tiệm sách đã biến mất rồi, lại dần thấy chán nản.Tầm nhìn lơ đễnh của Khê bất chợt cố định lại, chân tường khuất bóng ẩn hiện một đường thẳng, lặng lẽ kéo dài từ trong tường ra một cái lỗ.Chỉ trong chớp mắt, cái lỗ đó mở rộng ra thành một khe hở sau đó chậm rãi đóng lại.Khê khẽ ngước lên nhìn, cơ thể hoảng sợ ngã ra sau, miệng há to, gần như sợ tới mức suýt hét lên nhưng lại phản xạ nhanh mà kìm lại được.Bà chủ bị bóng đen như lớp sương mờ ôm lấy, đứng trước mắt anh ta.Đứng chung với cô còn có một chàng trai mặc áo đen buộc tóc đuôi ngựa cao anh ta chưa từng gặp và người máy dọn dẹp mini ngốc nghếch tròn ủm nhưng lại vô cớ làm bà chủ yêu thích kia.Khê chớp mắt mấy cái, làm khẩu hình như không phát ra tiếng: “Bà chủ?”Lộ Dao đứng trong bóng tối khẽ cười vẫy tay với Khê, chờ khi anh ta đến gần, cô nghiêng người sang một bên để lộ kệ sách Vạn Giới sau lưng.Ánh sáng màu vàng tỏa ra từ kệ sách bị cái bóng che mất, hoặc là nói ánh sáng bị bóng tối hút lấy, không thể chiếu rọi ra bên ngoài bóng tối.“Sách hứa tặng cho tình nguyện viên làm thù lao, lúc đi anh và Trúc Duy đều không lấy nên tôi mới cố tình đến một chuyến, trên kệ là sách biên soạn bằng ngôn ngữ của tinh vực, anh có thể tùy ý lựa chọn.”Giọng của bà chủ vang lên trong tay Khê, phảng phất như truyền đến từ một nơi xa rất xa, lại như kề sát bên tai.



Bạn cần đăng nhập để bình luận