Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 283 - Chuyện đó, bị họ phát hiện rồi 1



Chương 283 - Chuyện đó, bị họ phát hiện rồi 1




Chuyện đó, bị họ phát hiện rồi 1
Nghê thành, biển Giọt Lệ.
Tạ Tử Lê ngự kiếm từ Tạ phủ Nghê thành về đến biển Giọt Lệ, đáp xuống cạnh bờ biển.
Lúc thủy triều lên, mặt biển tĩnh lặng dâng lên từng cơn sóng nhỏ, chúng đang chầm chậm tập hợp lại thành một đường thẳng.
Tạ Tử Lê thấy một chiếc hộp màu đen nằm trên bờ cát cách biển một khoảng khá xa, vừa nhìn là hắn bị thu hút ngay, chầm chậm đi qua đó.
Chiếc hộp trống rỗng.
Lòng Tạ Tử Lê bỗng dưng lên một cảm giác không lành, hắn không quan tâm chiếc hộp nữa, quay người nhảy thẳng xuống biển.
Kể từ khi yêu lực thức tỉnh, Tạ Tử Lê đã được truyền thừa toàn bộ ký ức của Giao Nhân nhất tộc, vào giây phút hắn chìm vào biển, đôi chân lập tức biến thành một chiếc đuôi màu bạc.
Đuôi hắn chuyển động, nhanh chóng bơi về phía Thủy Tinh cung.
Thủy Tinh cung trống không, không tìm thấy bóng dáng của Giảo Nương ở đâu cả.
Tạ Tử Lê cố trấn an mình rồi đi vào nhà bếp xem thử.
Bản thân Giảo Nương không biết nhóm lửa nấu cơm, cho dù là đã ở nhân gian vài năm nhưng lúc về đến biển Giọt Lệ thì vẫn thích ăn cá sống, không có ý định nấu chín thức ăn.
Nhưng sau khi Tạ Tử Lê đến, Giảo Nương phát hiện hắn ăn không quen đồ dưới biển nên đã cố ý xây một nhà bếp trong Thủy Tinh cung, bình thường dùng nó để nấu cháo, làm vài món ăn.
Trong nhà bếp không có đồ ăn chín, số rau củ được mua từ trên bờ về đặt tùy tiện dưới đất, lá đã trở nên héo khô vàng vọt, vừa nhìn đã biết nó đã nằm ở đó được nhiều ngày.
Tạ Tử Lê tìm hết cả Thủy Tinh cung và hải vực gần đó, những nơi Giảo Nương có thể đi đều lục tung hết lên, hắn không thể chấp nhận được sự thật là không tìm thấy Giảo Nương nữa.
Tạ Tử Lê gặp được Thủy tộc gần đó nên bắt vài con đến hỏi.
Con tôm nhỏ ấy trả lời: “Giảo Nương à? Nàng ấy ôm lấy một chiếc hộp đen lên bờ, sau đó không thấy quay lại nữa.”
Con cua cũng lên tiếng: “Chính là ngày mà ngươi rời khỏi đây đấy.”
Con bạch tuộc cũng thất vọng hỏi: “Giảo Nương nói ngươi không về nữa, căn nhà này cũng tặng luôn cho bọn ta. Ngươi còn quay về đây ở không?”
Tạ Tử Lê thẫn thờ đứng giữa Thủy Tinh cung, lòng đầy hoang mang.
Giảo Nương không phải bị ai bắt đi cả mà là tự rời khỏi đây.
Nàng còn nói hắn sẽ không quay lại đây nữa.
Tạ Tử Lê nhớ lại tình hình ba ngày trước ở Tạ phủ thì sống lưng lạnh toát.
Thật ra Giảo Nương nghĩ như thế cũng không sai, đúng là tổ mẫu và phụ thân luôn khuyên hắn ở lại.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu nỗi lo của Giảo Nương.
Nhưng nàng đã từ bỏ ý định đó rồi.
Giảo Nương không cần hắn nữa.
Tạ Tử Lê luôn cho rằng Giảo Nương đang trói buộc mình, lúc này hắn mới phát hiện ra nếu không có Giảo Nương thì hắn thật sự không còn nơi để về nữa.
Hắn là bán yêu, khiến người khác chán ghét, cũng không được yêu tộc chấp nhận.
Người toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn, lo lắng cho hắn chỉ có Giảo Nương - mẫu thân của hắn mà thôi.

Thiên Uyên của Ma vực, Ma cung.
Châu Hương thấy Lục Dao bước từ ngoài điện vào với nét mặt hơi hoang mang nên đã bảo nàng ta đến gần hơn: “Có phải Tôn thượng đã nói gì không?”
Lục Dao bình tĩnh lại lắc đầu: “Châu Hương đại nhân có từng nghe nói gần đây Tôn thượng có đến nhân gian không?”
Kể từ lúc Lục Dao đến Cần điện thì năng lực cực kỳ xuất chúng, hơn nữa có quan hệ rất tốt với mọi người.
Ma tộc ai nấy đều thô lỗ, nóng nảy, một tiếng không hợp thì lập tức đánh nhau để xác định quan hệ trên dưới.
Sau khi Lục Dao đến thì đã đề xuất một chế độ thưởng phạt mới mẻ độc đáo với Châu Hương, nay nó đang được áp dụng ở Cần điện, hiệu quả rất rõ rệt.
Châu Hương định áp dụng thêm một thời gian nữa rồi mới báo lại với Tôn thượng.
Hôm nay bảo Lục Dao đi đưa mật hàm gấp cũng là có ý riêng, cố ý để nàng ta lộ diện trước mặt Tôn thượng trước.
Châu Hương: “Hôm trước Toàn Phong đưa Ma Bảo điện hạ đến nhân gian mãi vẫn chưa chịu về. Tôn thượng lo lắng cho Ma Bảo điện hạ nên đã đến nhân gian một chuyến. Sao thế?”
Lục Dao cười rồi lắc đầu: “Chỉ là hơi tò mò về nhân gian mà thôi, ta chưa từng đến đó bao giờ.”
Châu Hương: “Đợi khi ngươi ở trong cung đủ lâu rồi sau này cũng sẽ có cơ hội đến nhân gian thôi. Nhưng ta lại cảm thấy nhân gian không có gì thú vị cả, quy tắc nhiều, Nhân tộc yếu ớt, không thoải mái được như Ma vực.”
Lục Dao rũ mắt: “Nghe nói phụ nữ nhân gian dịu dàng như nước, không giống với Ma tộc chúng ta.”
Châu Hương: “Ta còn tưởng ngươi muốn nói gì nữa. Không chỉ có phụ nữ yếu đuối mà ngay cả đàn ông ở nhân gian cũng đa tình nữa. Có một số ma vật ham thích cái mới, đúng thật là đã đến nhân gian để trải nghiệm cảm giác yêu đương, cuối cùng sinh ra tâm ma. Là một người từng trải ta khuyên ngươi một câu, đừng tò mò về những thứ tình cảm của nhân gian, đó chẳng qua chỉ là những tham vọng không có thật, chớp mắt cũng sẽ tan biến thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận