Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 878 -



Chương 878 -




Lộ Dao ngẩng đầu quan sát bức tranh xếp hình trong tay mình, thờ ơ đáp lại: “Chỗ tôi cũng không có tiến triển gì, sợ ngài buồn chán nên tìm chút chuyện làm xem như giết thời gian.”
“…” Mặc Chúc buồn bực đứng dậy, bỏ ra ngoài.
Lộ Dao: “Vừa đặt đồ ăn nhanh cho ngài đấy, ngài ăn chút gì đi rồi hãy nghỉ ngơi?”
Mực Chúc: “Không đói.”
Lộ Dao: “Ngày mai còn có việc phải làm, cho dù là thần linh thì cũng không thể nhịn đói được đúng không? Hơn nữa đặt cảm xúc riêng vào công việc là không chuyên nghiệp đâu đấy.”
Cô vừa dứt lời thì người vốn hôm nay trực ca đêm ở tiệm net là Tiểu Chung đã đẩy cửa bước vào để đưa cơm.
Nhưng có thể do đây là lần tiên Tiểu Chung đảm nhiệm nhiệm vụ giao hàng nên vẫn chưa quen việc cho lắm, anh ta lấy hộp cơm ra khỏi nhẫn, mùi thơm nức mũi bay ra khỏi khe hở của hộp.
Mặc Chúc vừa đi ra ngoài bị mùi thơm nức mũi ấy xộc thẳng vào mũi, khiến bước chân anh ta khựng lại, sau đó lại tức giận quay người trở vào trong và ngồi xuống.
Tiểu Chung giao bữa khuya xong thì rời đi ngay.
Mặc Chúc học theo Lộ Dao ngồi xuống thảm, trước mặt là bữa ăn thịnh soạn chiếm hết nửa cái bàn, lúc ăn vẫn thi thoảng nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của ai kia.
Anh ta hơi buồn bực nhưng thức ăn thật sự rất ngon, cô gái nào đó cũng hoàn toàn ngó lơ anh ta, dồn hết mọi sự chú ý vào bức tranh xếp hình trước mặt, dường như đó là thứ gì quan trọng lắm không bằng.
Sau một ngày một đêm cố gắng cuối cùng Lộ Dao cũng đã ghép được một phần sáu bức tranh kia.
Dường như cô đã dần dần tìm ra được một vài quy luật của bức tranh ấy, cô đưa bức tranh lên nhìn kỹ một lúc rồi lại cúi đầu xuống ghép thêm một phần nhỏ vào.
Cả đêm hôm nay Lộ Dao và Mặc Chúc đều nghỉ ngơi trong phòng làm việc của nhân viên.
Sáng sớm hôm sau Mặc Chúc đợi Lộ Dao phân chia nhiệm vụ cho mình.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên Lộ Dao có việc cần anh ta làm.
Lần này không phải làm nhân viên chạy vặt nữa mà là chuyển phát nhanh.
Gói hàng được từ thành phố Ngân Biên đến một trường đại học ở thành phố Cao Thăng.
Hôm qua nhân viên chuyển phát nhanh đi giao gói hàng đã báo lại ngôi trường đại học hiển thị trên địa chỉ nhận hàng không còn ai sống sót cả, vì thế chỉ có thể hoàn gói hàng về thôi.
Lộ Dao bảo Mặc Chúc đi một chuyến với xe vận chuyển hàng, tiện thể mang gói hàng này đến thành phố Ngân Biên luôn.
Thành phố Ngân Biên cách Cao Thăng khá za, thêm vào đó còn phải dừng lại vài nơi dọc đường đi nên đi về chuyến này cũng cần mười mấy tiếng, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới quay về cửa hàng được.
Trừ tài xế thì còn thêm hai người đồng hành với Mặc Chúc.
Trương Thư Lan đeo trên lưng một túi nguyên vật liệu to, kéo con gái chạy theo xe vận chuyển, khi thấy Lộ Dao bước ra khỏi tiệm thì dừng lại, bước sang chỗ cô chào hỏi: “Bà chủ, cảm ơn cô đã đồng ý sắp xếp giúp tôi.”
Lộ Dao: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng đâu.”
Mặc Chúc bỗng cảm thấy có điềm gì đó, quả nhiên ngay sau đó Lộ Dao đã chỉ vào anh ta nói: “Đây là nhân viên chạy vặt mới đến của cửa hàng chúng tôi, Mặc Chúc, trông thì còn trẻ thế thôi nhưng thực lực lại thâm sâu khó lường đấy. Nếu trên đường đi mọi người gặp phải khó khăn gì thì cứ lên tiếng nhờ anh ta giúp.”
Trương Thư Lan lịch sự gật đầu chào hỏi Mặc Chúc: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
Mặc Chúc: “...”
Sau khi lên xe, Mặc Chúc mới biết những lời lúc nãy Trương Thư Lan nói đều chỉ là khách sáo thôi.
Cả đoạn đường đi cô ấy và Lâm San San chỉ ngồi cạnh cửa sổ, còn dặn dò con mình không được làm ồn, mệt thì chỉ ngủ một lúc, xong cũng không chủ động bắt chuyện với ai.
Tài xế ngồi cạnh là một người khá nhiều lời, xe vừa ra khỏi thành phố là đã không kìm được muốn tìm người để nói chuyện rồi.
Còn nhân viên chạy vặt mới đến ngồi bên này thì lại là một tên lạnh lùng như tảng băng trôi, khí chất toát ra cũng không bình thường chút nào, tài xế ngó lơ đối phương, bắt chuyện với Trương Thư Lan: “Thường thì bọn tôi không quan tâm đến ai cả, nhưng sao hôm nay bà chủ lại đồng ý đưa cô theo vậy?”
Đây là nguyên tắc của cửa hàng, xe vận chuyển chỉ vận chuyển hàng hoá, không được chở người.
Nay các trạm đều đã có điểm truyền tống trận chuyên dụng riêng, nếu khách hàng có yêu cầu thì hoàn toàn có thể di chuyển bằng điểm truyền tống trận, chỉ là giá cả đắt hơn cả dịch vụ chạy vặt và chuyển phát nhanh.
Dù sao cũng là dịch vụ đưa đón hoả tốc trên mặt đất, so với vận chuyển bằng đường hàng không mà mọi người quen thuộc thì nó hiệu quả hơn nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận