Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 307 - Ăn vạ và trộm đồ 3



Chương 307 - Ăn vạ và trộm đồ 3




Ăn vạ và trộm đồ 3
Cậu nhóc cảnh giác chờ một hồi để chắc rằng Nhân tộc kia sẽ không quay lại nhanh chóng, bèn ngồi dậy đá văng tấm chăn ra rồi vụng về bò xuống sô pha ngửi khắp nơi.
Dạo gần đây phòng nghỉ của quán net có mở rộng một lần, phía sau phòng nghỉ của nhân viên mới xây thêm một nhà kho, dùng để trữ hàng.
Thùng mì ăn liền vị khác nhau xếp chồng lên thành đống, xúc xích, thạch rau câu, kẹo bông gòn, socola, nước uống, ... Các loại đồ ăn vặt cũng chất cao bằng nửa bức tường.
Nhóc Tiểu Hùng tìm thấy nhà kho từ phòng nghỉ, chớp chớp đôi mắt hạt đậu rồi ngồi xuống sàn, tiện tay lục được một túi đồ ăn vặt, móng vuốt nhẹ nhàng cắt bao bì mỏng, vị ngọt thơm tỏa ra.
Cậu nhóc ngửi ngửi trước, cho vào miệng cắn thử.
!!!
Quá ngọt, quá ngon!!!
Nhóc Tiểu Hùng ăn như hổ đói hết sạch một túi kẹo, cho cả giấy gói vào miệng gặm, thấy không ngon lại nhả ra, quay đầu bò lên thùng, sột soạt móc ra một đống kẹo rải xuống sàn.
...
Bên ngoài phòng nghỉ, Lộ Dao vẫn chưa biết bị nhóc gấu trúc tinh ăn vạ và trộm đồ, cô đang nói chuyện với Cơ Phi Thần: “Trong phòng nghỉ chỉ có một con gấu trúc con, giờ đang ngủ. Chiều tôi ra ngoài, ông trông chừng nhé.”
Cơ Phi Thần có chút khúc mắc với bà chủ, nhưng giờ châu chấu đá xe đã buông xuôi rồi, vẫn cố gắng để theo kịp chủ đề của bà chủ: “... Gấu trúc con?”
Lộ Dao: “Vừa mang từ bên ngoài về, sẻ tinh nói là bán yêu. Chiều Giảo Nương tới rồi bảo chị ấy xem thử.”
Thì ra là gấu yêu, vậy thì không sao rồi. Cơ Phi Thần chậm rãi thở phào.
Thật ra Cơ Phi Thần và Cơ Phi Mệnh thật ra hơi giống nhau, hai người đều rất ngay thẳng khi làm việc cho người khác, sẽ không vòng vo tam quốc.
Lộ Dao thấy Cơ Phi Thần nơm nớp lo sợ, cố gắng khắc chế cảm giác không thích nghi muốn hòa nhập vào bầu không khí của quán net thì nhớ đến Cơ Phi Mệnh lúc mới nhậm chức.
Ngày đầu tiên đầy tớ của thần đại nhân đi làm đã mặc chính trang, lái siêu xe đến khu phố rách nát hoang vu này, như một quý ông lạc hậu, kính cẩn gõ cửa tiệm của bà chủ.
Một năm trôi qua, Tiểu Cơ giờ đây đã có thể nhất quán với chính mình, làm việc vẫn nghiêm túc nhưng nội tâm đã không còn rầy rà như thuở ban đầu.
Thỉnh thoảng hắn ta vẫn sẽ mặc chính trang, đeo trang sức tinh xảo đắt tiền, như chơi cosplay trên con phố nhỏ rách nát. Bị một đám đồng nghiệp trẻ chọc là “ông chú cực phẩm”, hắn ta sẽ trưng ra biểu cảm không thể hiểu nổi, nhưng sau đó cũng sẽ không nhịn nổi thẹn thùng cười theo.
Thời gian luôn có thể lặng lẽ thay đổi mọi thứ.
Thích nghi cũng là một quá trình, Lộ Dao lưỡng lự một hồi cuối cùng vẫn chọn không nói gì mà chỉ hỏi: “Lúc tôi không có ở quán, đã xảy ra chuyện gì à?”
Cơ Phi Thần nhớ lại, đỡ hơn tình huống hắn ta dự đoán rất nhiều, tuy khách trong quán là yêu ma nhưng rất tuân thủ quy tắc, không có chuyện gì đáng nói.
“Bà chủ.” Khương Yến thấy Lộ Dao đi ra bèn đi đến trước quầy bar: “Nghe nói quán net có dạy khách chơi game?”
Khương Yến đến hơi trễ nên chỉ còn lại dãy máy nhóm tiểu báo yêu ngồi là còn chỗ. Bốn tên này tổ đội đánh tới nghiện luôn, mãi không trả máy.
Khương Yến ngồi bên cạnh, như thường lệ đăng nhập vào trang web video, xem video thể dục nhịp điệu.
Nhưng mấy tên yêu ma kế bên cảm xúc dâng trào, cứ la lối om sòm, đeo tai nghe cũng không ngăn được âm thanh cao vút đó.
Khương Yến bất lực, lên tiếng nhờ họ bớt lại chút, lại nghe nói về chuyện cày rank thuê kiếm tiền.
Lộ Dao: “Anh cũng muốn cày thuê?”
Khương Yến muốn mua máy tập thể hình trên mạng kia từ lâu rồi nhưng không biết có thể mua ở đâu. Lúc nãy mở máy nghe nói về mua sắm trực tuyến, lại nghe yêu ma nói về cày rank thuê, hắn bèn nhanh chóng liên kết hai chuyện lại với nhau.
Theo sự hướng dẫn của nhện tinh, hắn khám phá ra nền tảng mua sắm, tìm thấy máy tập thể hình muốn mua. Nhện tinh xem giúp hắn, nói giá không rẻ.
Giờ Khương Yến mới nổi lên ước muốn học chơi game.
Lộ Dao: “... Hay là anh xin một tài khoản thử trước thế nào?”
Khương Yến nghe nói mở tài khoản game cũng phải tốn mười linh thạch thượng phẩm, bỗng chốc tắt lửa.
Hành Trạch tông nghèo, trấn Bất Tiên cũng nghèo. Khương Yến tận tâm tận tụy luyện đan, luyện ra nhiều đan dược hạ phẩm, một tháng bán chẳng được mấy linh thạch, thật sự túi tiền móc không ra nổi mười viên linh thạch thượng phẩm.
Lộ Dao lại nghĩ ra một chuyện: “Anh xem thế này có được không nhé, Khương công tử giúp tôi một việc, thành công thì tôi tặng anh tài khoản của ba loại game.”
Khương Yến: “!!!”
...
Hai giờ chiều, Lộ Dao, Cơ Chỉ Tâm và Cơ Thanh Nghiên xuất phát đi đàm phán chuyện hợp tác game.
Trên đường đi, Cơ Chỉ Tâm phản hồi với Lộ Dao, buổi sáng cậu ta đã liên lạc với họa sĩ Mai Tuyết và kiến trúc sư Lưu Nhất Khê, đối phương sẽ cho câu trả lời nhanh thôi.
Hai người đều nói Du Thục có báo trước rồi, họ rất hứng thú với chức vị mà khu phố thương mại đưa ra, nhưng cũng hy vọng có thể gặp mặt để bàn bạc trực tiếp.
Lộ Dao suy tư một lát: “Sáng mai tôi rảnh, cậu thông báo nhé.”
Nói xong, chiếc xe quẹo vào một lối rẽ, chạy vào hầm để xe của tòa nhà công ty Thẩm thị.



Bạn cần đăng nhập để bình luận