Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1170 -



Chương 1170 -



Chừng ba phút sau, một đĩa rau trộn thịt bò chua chua ngọt ngọt đủ mọi màu sắc ra lò.Chị Đường và mấy phụ bếp khác đã cầm sẵn đũa chờ nếm thử rồi.Mùi vị không hề nặng như mọi người đoán, trái lại cảm giác cay cay chua chua kia lại rất kích thích vị giác, khiến mọi người không nhịn được mà gắp thêm miếng nữa.Chị Đường liếc mắt nhìn Macaron rồi lại quay đầu nhìn Lộ Dao: "Rõ ràng là gia vị giống nhau, động tác cũng không có gì đặc biệt mà sao tôi không làm được ngon như này nhỉ?"Lộ Dao đã kết hợp kinh nghiệm có được sau khi mở cửa hàng ở mười mấy thế giới để vạch ra hơn nghìn công thức nấu ăn độc nhất cho vào chương trình của người máy bếp núc. Mặc dù tiệc tối trong đám tang này rất quan trọng nhưng vì điều kiện có hạn, dụng cụ làm bếp cũng không chuẩn nên trước đó cô cũng tưởng người máy có nhiều công thức nấu ăn ngon nhưng không thể thể hiện được hết tài năng.Nghe chị Đường hỏi vậy, Lộ Dao cười giải thích: "Trong chương trình của bọn họ có không ít công thức nấu ăn, đa số là các món ăn gia đình. Nếu mọi người ăn thấy vừa miệng thì có thể ra lệnh cho người máy tiếp tục thi hành nhiệm vụ, còn nếu không hợp thì một là thay đổi công thức, hai là trực tiếp ra lệnh cho bọn họ sửa đổi công thức nấu ăn, ba là nhập thêm công thức mới vào cho bọn họ."Chị Đường hỏi lại: "Đổi kiểu gì bây giờ?"Lộ Dao: "Chỉ cần ra lệnh bằng lời nói hoặc chữ viết cho người máy sửa đổi công thức nấu ăn là được, bọn họ có chức năng phân biệt tự động. Sau khi sửa đổi, công thức nấu ăn mới sẽ không thay thế công thức trước đó mà được lưu riêng ra."Nội tâm chị Đường không ngừng rung động, có cảm giác thứ đứng trước mặt mình không phải người máy mà như ấn phẩm của thần linh vậy: "Có phải không có chúng tôi thì bọn họ vẫn chuẩn bị được một bàn tiệc không?"Một phụ bếp đứng bên cạnh tiếp lời: "Chẳng phải nhà bà Chung cũng thuê người máy đó sao? Mới có mấy ngày thôi mà tôi đi ngang qua cửa nhà bọn họ đã thấy hai ông bà phơi nắng trong sân mặt tròn hơn trước kia hẳn một vòng luôn rồi. Nhìn là biết cơm do người máy nấu không chê vào đâu được."Thịt Lợn Chua Ngọt phụ trách cắt thái nguyên liệu, Macaron phụ trách làm đồ nguội, rất nhanh sau Canelé cũng bị sai đi chưng đồ ăn.Nếu hỏi chủ đề hot gần đây ở thị trấn Đồng Hoa là gì thì chắc chắn không ai qua được người máy ở Cửa hàng cho thuê người máy Lộ Dao. Tất cả mọi người đều rất tò mò, không ngờ hôm nay bọn họ lại có cơ hội nhìn thấy nhiều người máy ở nhà họ Tôn như vậy, còn được làm việc chung với người máy nữa chứ.Khu vực bếp ồn ào náo nhiệt và đầy sức sống khiến các vị khách đang ngồi dưới tấm bạt cũng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này.Lộ Dao làm như không nhìn thấy. Cô quay lại gọi hai người máy bầu bạn là Hồng Đào và Hắc Đào đi tìm người quản lý.Sau đó Hồng Đào và Hắc Đào nhận được lệnh ra ngoài đón tiếp khách khứa và chơi cùng mấy đứa trẻ trong nhà.Ba người máy dọn dẹp còn lại thì tạm thời chưa cần dùng đến. Công việc của bọn chúng là chờ đến khi bữa tối kết thúc thì đi ra dọn dẹp bàn ăn và quét dọn tất cả các khu vực dùng cơm.Sau khi hướng dẫn xong, Lộ Dao không còn việc gì để làm nữa, có điều bây giờ mà đi về thì cũng không được nên cô kéo cái ghế qua ngồi xuống, lại bốc một nắm hạt dưa rồi rảnh rỗi ngồi nghe khách khứa xung quanh nói chuyện phiếm.Người dân ở khu vực này gần như toàn là các ông bà cụ tuổi già sức yếu, mắt mờ chân chậm cả. Một đám người già tụm năm tụm ba ngồi nói chuyện vô cùng khí thế.Lộ Dao liếc nhìn khách khứa xung quanh rồi thở dài một hơi.Cô nghe nãy giờ nhưng bọn họ chỉ có mấy chủ đề cứ nói đi nói lại, không phải tò mò về người máy thì là một ít chuyện nhỏ giữa đám người già.Thời gian ở vùng quê trôi qua rất chậm chạp. Lúc mới tới Lộ Dao vẫn còn rất tươi tỉnh vì ngày nào cũng nghe thấy rất nhiều chuyện trước đây cô chưa từng nghe và trải nghiệm những suy nghĩ trước đây chưa từng có.Nhưng sau một thời gian ở thị trấn Đồng Hoa, cô phát hiện ra chủ đề tám chuyện thường ngày của người dân ở đây chỉ quanh đi quẩn lại mấy vấn đề thường trực. Không phải việc nhà mấy chục năm trước thì là dăm ba chuyện lông gà vỏ tỏi gần đây. Mà nói xong thì lại không thể thiếu than phiền trách móc, thế mà bọn họ vẫn nói được cả mấy chục năm trời.Cuộc sống của đa số người dân nơi này đều lặp đi lặp lại như vậy suốt cả đời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận