Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 231 - Nhỏ mà có võ! 2



Chương 231 - Nhỏ mà có võ! 2




Nhỏ mà có võ! 2
Buổi chiều sau khi tan học ở hang rồng, Harold lập tức chạy đến núi Bất Tiên giúp Lộ Dao bày kết giới.
Một người một rồng chia ra đi chôn đá ma pháp ở các vị trí chủ chốt khắp bốn phương, sau đó lại dùng ma sát vẽ trận. Một kết giới ma pháp với kết cấu phức tạp nhưng nhỏ đến không ngờ dần xuất hiện.
Đám Yêu tộc núp trong bóng tối hóng hớt.
"Đây là thuật pháp gì vậy? Sao trông không ra yêu cũng chẳng ra ma, càng không giống pháp thuật của đám tu sĩ thối kia vậy?" Có yêu không nhịn được hỏi.
Lộ Dao: "Thuật pháp mà ta dùng chỉ cần có tác dụng là được, không cần băn khoăn nhiều vậy đâu."
Harold kiêu ngạo hừ một tiếng.
Đám yêu hơi tò mò. Truyền tống trận và đại trận ở cửa cũng khác với những gì bọn họ thường thấy.
Nhưng Lộ Dao không muốn tiết lộ quá nhiều nên bọn họ không hỏi thêm nữa. Dù sao thì dùng được là được rồi.
Sau khi chắc chắn kết giới ma pháp hoạt động bình thường, Lộ Dao và Harold chuẩn bị quay về quán.
Bỗng nhiên một con yêu lên tiếng: "Dưới rễ cây bồ đề bị hở ra một khe nứt, có ma khí toát ra từ chỗ đó đấy bà chủ."
Đó là một nấm yêu thường thích ngâm mình ở những nơi ẩm ướt mục nát.
Dưới gốc cây bồ đề chết khô này có đống lá khô cỏ nát, vừa ẩm ướt vừa âm u, còn có linh khí sót lại đó nữa nên nấm yêu rất thích.
Gần đây rễ bị hở ra một cái khe nên hắn mới chuyển đi chỗ khác.
Lộ Dao và Harold đi vòng ra phía sau quán Internet Cafe theo lời của nấm yêu, quả nhiên tìm được khe hở dưới rễ cây.
Thế là một đám yêu tu lại chạy qua hóng hớt.
"Có ma khí màu tím kìa. Đây là lối đi do ma tu mở lén đấy."
"Chắc kẻ đó muốn tới nhân gian hấp thu ác lực."
"Mấy khe hở đi tới nhân gian thường xuyên xuất hiện ở Ma vực mà. Thất tình lục dục của Nhân tộc rất dồi dào, chỉ cần mất cảnh giác chút là có khả năng bị ma tu lợi dụng rồi."
Lúc bàn tán về Ma tộc, lời lẽ và ánh mắt của đám Yêu tộc tràn ngập chán ghét và khinh thường.
Lộ Dao không biết ân oán giữa hai tộc yêu ma. Trong mắt Yêu tộc thì Ma tộc chẳng có gì hay ho nhưng đối với quán Internet Cafe thì có thể là một thị trường mới.
Lộ Dao hỏi: "Nhân gian có thành trì của Ma tộc không?"
Yêu tu lắc đầu: "Năm trăm năm trước, Ma Tôn mới lên kế vị của Ma tộc đã thống lĩnh tất cả Ma tộc rời khỏi nhân gian, cũng đóng kín tất cả cửa thông đến nhân gian của Ma vực rồi. Từ đó đến nay rất ít khi bọn ta nghe thấy tin tức liên quan đến bọn họ. Thỉnh thoảng ở nhân gian sẽ có mấy khe nứt từ Ma vực thế này, chẳng qua không thấy Ma tộc xâm lấn ồ ạt."
Lộ Dao: "Vừa kế vị đã có thể thống lĩnh Ma tộc rời khỏi nhân gian, có vẻ như Ma Tôn này rất mạnh thì phải?"
Thật ra Yêu tộc cũng rất thích hóng chuyện.
Chỉ là trước kia phần lớn bọn họ đắm chìm trong tu luyện, thường ngày gặp nhau cũng chỉ biết đánh nhau uống rượu và nghĩ xem làm sao để tăng tiến tu vi thôi, thế nên không có không khí buôn chuyện như này.
Hoàn cảnh quán Internet Cafe và việc các nhân viên trong quán rất thích tám nhảm với yêu đã kích thích hứng thú hóng hớt trò chuyện của đám tiểu yêu. Thế là bây giờ bọn họ cũng thích nghe ngóng và bàn luận tin tức liên quan đến đại yêu và kẻ mạnh giống Nhân tộc.
Một cây thông tinh đã tu luyện trong rừng nghìn năm không nhịn được nói: "Người đứng đầu Ma Tộc bây giờ là Tu La trời sinh, lạnh lùng vô cảm, ma lực phi thường. E rằng cả lục giới này chẳng có mấy ai là đối thủ của hắn."
Lộ Dao: "Không biết giữa Ma Tôn và Yêu Hoàng thì ai lợi hại hơn?"
Cây thông tinh khẽ vẫy cành, giọng điệu bỗng nhiên trở nên đứng đắn nghiêm túc: "Mặc dù Yêu Hoàng chỉ mới kế vị chưa đầy ba trăm năm nhưng cũng đã là kẻ mạnh trong Yêu giới suốt gần chục nghìn năm qua rồi. Ma Tôn sao có thể sánh được với Yêu Hoàng?"
"Ngươi sủa bậy gì đấy! Yêu tộc thối tha thế mà lại dám tự dát vàng lên mặt mình! Ma Tôn đại nhân bỏ xa tên Yêu Hoàng đa tình kia mười tám con phố nhé!!!"
Một giọng nói nóng nảy bất chợt vang lên giữa bóng đêm. Đám yêu đang hóng chuyện và một người một rồng giật mình cúi đầu xuống.
Chẳng biết một sinh vật màu đen kỳ lạ đã xuất hiện ở chỗ khe nứt thông với Ma vực dưới rễ cây bồ đề kia từ bao giờ.
Hai cái móng vuốt nhỏ bé của nó vạch khe nứt ra bò lên, con ngươi màu đỏ tròn vo. Đối mặt với mấy chục ánh mắt nhưng nó vẫn cực kỳ khí thế, không sợ hãi chút nào.
Lộ Dao chớp chớp mắt hỏi nhỏ: "Vừa nãy là nhóc nói chuyện hả?"
"Là tiểu gia ta đấy, sao nào? Ngươi có ý kiến gì?"
Nhỏ mà có võ đây mà!



Bạn cần đăng nhập để bình luận