Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 786 - Thông báo nhiệm vụ mới! 2



Chương 786 - Thông báo nhiệm vụ mới! 2




Thông báo nhiệm vụ mới! 2
Sở Lê và Hùng An An ngồi chung trên chiếc xe cuối cùng trong đoàn xe.
Nói thật lòng thì lúc vừa xuất phát từ thành phố Cao Thăng là Sở Lê không thích Hùng An An lắm rồi.
Ngôn từ và hành động của cậu nhóc giống hệt thằng nhãi hồi đó cô ấy ghét nhất, nhưng lúc nãy gặp zombie trên đường, Hùng An An thật sự đã làm Sở Lê ngây ra.
Một cậu nhóc chắc chắn không quá bảy tuổi, kéo một thanh đao to đến thế kia, chẳng chút sợ hãi xông vào đám zombie.
Chỉ một điều này thôi, Sở Lê cảm thấy đã giỏi hơn rất nhiều người lớn rồi.
Hùng An An không ngồi chung với Lộ Dao, không ai nói chuyện nên cậu nhóc bèn dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh đêm lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Cậu nhóc biết rõ con người thích hình thú của mình hơn, nhưng đi làm ở cửa hàng dịch vụ chạy vặt cần phải duy trì hình người, cũng không thể dùng hình thú để nhận được sự yêu thích của con người, cậu nhóc càng chán hơn.
Sở Lê lén liếc nhìn quan sát cậu nhóc, hình như đứa bé này đột nhiên trở nên vừa mắt không ít.
Cô ấy mò trong túi quần áo, nén lại sự luyến tiếc lấy ra một viên sô cô la, gọi Hùng An An: “Này!”
Hùng An An nghiêng đầu nhìn sang: “Hả?”
Sở Lê giơ tay: “Ăn kẹo không?”
Sau khi dịch bệnh zombie bùng phát thì kẹo hiếm có hơn xưa, huống hồ còn là sô cô la nhãn hiệu khá tốt này nữa.
Sở Lê bị tụt huyết áp nhẹ, Lý Túy biết nên thỉnh thoảng tìm thấy kẹo ở bên ngoài sẽ lén nhét cho cô ấy một viên.
Cô ấy ăn tiết kiệm, mới tích được một ít.
Sở Lê nói không ra cảm giác trong lòng, thật ra cô ấy không phải người ngây thơ tốt bụng, huống chi thời tận thế đã thấy quá nhiều chuyện phản bội và lừa dối, lúc này cứ như bỗng dưng kích động, muốn đối xử tốt với cậu nhóc này.
Trẻ con ở độ tuổi này rất khó cưỡng lại sự hấp dẫn của bánh kẹo.
Hùng An An vốn cũng chỉ là một gấu trúc tinh ham ăn mà thôi.
Cậu nhóc rũ mắt nhìn chằm chằm kẹo trong tay Sở Lê mấy giây rồi kiên định lắc đầu: “Không cần đâu. Bà chủ nói ở bên ngoài không thể ăn đồ người lạ cho.”
Sở Lê: “...”
Chưa từng nghĩ sẽ nhận được câu trả lời này.
Thế đạo này ăn cơm no đã khó lắm rồi, còn có người dạy trẻ con như vậy ư, Sở Lê thấy lạ lùng, còn thấy thất bại nữa.
Hùng An An thấy Sở Lê đột nhiên mặt ủ mày chau thì nhớ đến Hùng Bình Bình tỷ tỷ của cậu nhóc.
Cậu nhóc nhíu mày suy nghĩ một lát rồi ấn mở máy truyền tin hạt đậu trên tai, tìm Lộ Dao hỏi ý kiến.
Hùng An An quay mặt vào cửa xe, tay bịt miệng và tai, thì thầm vài câu với Lộ Dao xong lại xoay người ngồi ngay ngắn lại, thò tay ra lấy viên kẹo trong tay Sở Lê rồi móc một túi đồ ăn vặt Lộ Dao chuẩn bị cho cậu nhóc ở dưới ghế ngồi ra, kéo mở túi đưa ra trước mặt Sở Lê.
“Bà chủ nói chúng ta có thể chia nhau ăn.”
Hùng An An lấy đi viên sô cô la đó nhưng không xé mà tiện tay nhét vào túi áo.
Sở Lê lại bị túi đồ ăn vặt của Hùng An An dọa sợ, sô cô la, kẹo bông, bánh quy, thậm chí còn có chân gà nướng, cổ vịt sốt cay, chân vịt om đựng trong túi hút chân không, ... Có cả nước khoáng, nước ép trái cây, trà sữa, ...
Đây nào phải túi đồ ăn vặt gì, đây chính là một sạp hàng đồ ăn vặt di động khổng lồ.
Sở Lê: “... Mấy thứ này vẫn luôn ở trên xe sao?”
Hùng An An không chút chột dạ gật đầu: “Lộ Dao sợ tôi đói nên chuẩn bị trước rất nhiều. Để ở mỗi xe một ít, đồ nghề và vũ khí của chúng tôi cũng để trên xe.”
Trước khi Lộ Dao lên xe, quả thật đã chuẩn bị mấy va li khóa xách tay.
Sau khi bàn bạc với Lý Túy thì do họ tự để lên.
Đột nhiên Sở Lê xoay lưng lại, dùng tay ôm lấy vai mình, vùi đầu vào đầu gối, tai đỏ ửng.
Hùng An An chọt cô ấy bằng ngón tay: “Chị sao thế?”
Sở Lê mệt tâm, lại không tiện nói mình bị “chênh lệch giàu nghèo” bất thình lình này làm cho không chỗ dung thân.
Hùng An An móc mấy món trong túi đồ ăn vặt ra trải khắp ghế ngồi, luyên thuyên dài dòng: “Mấy cái này đều do Lộ Dao chuẩn bị cả, chắc chắn là cực kỳ ngon. Chị thật sự không muốn thử à?”
Thấy cô ấy vẫn không nhúc nhích, Hùng An An không chút do dự xé một cái chân gà nướng ra, hương thơm bỗng chốc tỏa ra khắp không gian xe, tài xế lái xe bên cạnh cũng chịu không nổi nuốt nước bọt.
Hùng An An tiện tay nhặt một túi chân gà to đưa cho tài xế: “Lộ Dao nói lái xe không thể ăn. Trước hết anh đừng ăn nhé, chờ chúng ta đến nơi rồi hẵng xé.”
Tài xế thích đến cười tươi rói, vội vàng nhặt chân gà lên nhét vào túi áo trong.
Sở Lê nhắm mắt tự kỷ một lát cũng bị mùi thơm kích thích cho nuốt nước bọt, chầm chậm mở mắt ra: “Bà chủ các nhóc giỏi quá.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận