Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 794 - Cắt một củ cải bẩn thỉu xuống 3



Chương 794 - Cắt một củ cải bẩn thỉu xuống 3




Cắt một củ cải bẩn thỉu xuống 3
Lộ Dao nhìn trái nhìn phải cái lều rách nát được dựng dưới tường chắn, trong lòng lờ mờ có vài suy đoán nhưng không nói ra, quay người dẫn đội viên rời khỏi.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ cảm thấy Lộ Dao có tâm sự, hơi tò mò: [Hình như cô không tán đồng?]
Lộ Dao: [Không biết là ai đã cho phép những người đó sống dưới tường chắn, lòng dạ hơi ác độc.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Tôi biết.]
Lộ Dao: [Sao cậu biết?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng điệu kiêu căng: [Tôi đã không còn là tôi ngày xưa nữa! Lúc cô nghỉ ngơi, tôi scan hình lưu trữ lại hết hồ sơ của căn cứ này rồi.]
Lộ Dao: [Thống Thống của tôi giỏi thật!]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ bắt đầu thấy ngại: [Cô nói cho tôi biết tại sao cô lại nói kẻ quyết sách đó có lòng dạ ác độc trước đã?]
Lộ Dao: [Cậu nghĩ rào chắn đầu tiên của căn cứ này là gì?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Không phải là tường chắn à?]
Lộ Dao: [Chẳng lẽ không phải những người ở dưới tường chắn sao?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nghĩ kỹ lại thì thấy cực kỳ hoảng sợ: [Không phải chứ?]
Lộ Dao: [Nếu có zombie bao vây thành phố, mà bên ngoài thành phố vừa hay có một vài khiên chắn bằng xương bằng thịt thật sự, há chẳng phải vừa khéo à? Nói không chừng zombie ăn xong những người đó sẽ lui đi, tuyến phòng vệ thứ hai mới là tường chắn.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ thấy trong lòng rét lạnh: [Có phải cô đã nghĩ lòng người hơi xấu xa quá rồi không?]
Lộ Dao nhún vai: [Hy vọng là vậy.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ truy hỏi: [Cô không muốn biết là ai quyết định cho những người đó ở lại bên ngoài à?]
Lộ Dao chẳng hề gì: [Nghe chơi cũng được.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Không có hồ sơ chân dung được lưu trữ, chỉ xem hồ sơ văn kiện lưu trữ hiện tại trong căn cứ, tôi đoán người đưa ra quyết sách này là anh của Cao Thi Mộng. Nhưng anh của Cao Thi Mộng đã bỏ mạng trong một lần hành động của đội tìm kiếm cách đây không lâu, chết trong đợt zombie bạo động.]
Lộ Dao: [Ừm, Thống Thống giỏi thật đấy, biết cả suy đoán nữa.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Có phải cô đang châm chọc tôi không?]
Lộ Dao: [Thật sự phải nghĩ tôi xấu xa vậy à?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [...]
Ra khỏi căn cứ Lê Minh, Lộ Dao cũng không có hành động muốn quay về ngay.
Hùng An An không nhịn được hỏi thăm: “Lộ Dao, chúng ta còn phải ở lại đây sao?”
Lộ Dao: “Ừm, chị định xây trạm mới ở đây nên muốn khảo sát hoàn cảnh và thị trường một lát. Nếu nhóc và Khang Khang mệt muốn quay về thì chị gọi Harold tới đón.”
Giờ đây cánh cửa thời không của Harold ngày càng giống như cửa tùy ý, chỉ cần có chìa khóa thời không là hắn có thể mở cửa qua đón người theo lời triệu hồi của Lộ Dao bất cứ lúc nào. Nên dù tiểu đội Lộ Dao ở thành phố Lục Nghị xa hơn nghìn dặm, hoàn thành nhiệm vụ, cả đội cũng có thể quay về thành phố Cao Thăng chỉ trong vòng một phút.
Hùng An An lắc đầu: “Vậy thì không cần ạ. Em muốn đi theo chị, chị cũng nói muốn em bảo vệ chị thật tốt mà.”
Khang Khang giơ tay lên: “Em cũng muốn bảo vệ Lộ Dao!”
Lục Minh Tiêu im lặng giơ tay lên, không nói chuyện nhưng cũng gần giống ý của Khang Khang. Chỉ là muốn anh nói ra, không những bản thân anh khó chịu mà Lộ Dao cũng sẽ không nhịn nổi thấy mắc cười.
Thành phố Lục Nghị là thành phố nổi tiếng trên mạng kiếm tiền nhờ ngành du lịch nên thành phố được xây dựng rất xinh đẹp.
Căn cứ Lê Minh là căn cứ xây thẳng trong khu danh lam thắng cảnh, từ cổng lớn đi ra chưa đến một cây số có một con phố ẩm thực bỏ hoang.
Con phố có hình chữ thập, bảng hiệu san sát nhau, giữa các sạp hàng đồ ăn có pha lẫn vài cửa hàng thổ sản, cửa hàng đồ trang sức thủ công. Nhà cửa không cao, mang phong cách cổ trấn ngói vôi tường trắng.
Trước khi dịch bệnh zombie bùng phát, có lẽ nơi đây đã rất phồn hoa.
Giờ người đi cửa hàng bỏ trống từ lâu, góc phố ngõ nhỏ xuất hiện đa số là zombie du khách, quần áo tả tơi trên người lờ mờ có thể nhìn ra màu sắc ban đầu, còn có zombie đang đội mũ rơm, túi xách tay quai chéo, trên cổ còn treo túi đựng điện thoại, lúc vấp té điện thoại rách nát còn lắc qua lắc lại trước ngực.
Lộ Dao đảo một vòng trên phố du lịch nổi tiếng bị bỏ hoang rồi về đến một con phố cũ đi từ khu danh lam thắng cảnh xuống, sau khu phố vốn có khu dân cư.
Cô đứng phía sau biển báo giao thông bỏ phế, chỉ vào cửa hàng trống trước mắt.
“Chị định xây trạm tạm thời ở đây.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận