Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 548 - Không cần để ý đến những điều nhỏ nhặt này đâu 3



Chương 548 - Không cần để ý đến những điều nhỏ nhặt này đâu 3




Không cần để ý đến những điều nhỏ nhặt này đâu 3
Tống Văn đã hôn mê quá lâu nên tạm thời chưa thể ăn uống bình thường được, chỉ có thể dùng thức ăn lỏng cho đỡ đói bụng. Cũng có thể là vì mới tỉnh lại chưa lâu, thế giới bên ngoài thì lộn xộn rối bời, ba mẹ thì hao hết tinh thần sức lực vì cậu ta và bà nội nên trông già đi rất nhiều mà chút vui sướng vì cuối cùng cũng thoát được khỏi phố U Linh trong lòng Tống Văn chưa kịp thể hiện đã bị hiện thực lạnh lùng nực cười đập nát.
Cậu ta yếu ớt ngửa người nằm trên ghế sô pha rồi mệt mỏi nhắm mắt lại, lòng dạ rối bời.
Thế giới hiện thực cũng nát chẳng khác gì thế giới giả tưởng.
Bỗng nhiên đầu ngón tay Tống Văn hơi tê tê, có điều cậu ta không để ý đến.
Mấy giây sau cả đốt ngón tay đều đau nhói như bị kim châm, bấy giờ Tống Văn mới không nhịn được mà mở mắt ra nhíu mày nhìn chiếc nhẫn màu bạc trên ngón trỏ tay trái mình.
Đây là... Nhẫn trữ vật mua ở cửa hàng DIY?
Đồ vật trong thế giới giả tưởng cũng có thể mang ra đời thật à?
Cậu ta chưa nghe đến chuyện này bao giờ.
Dù hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, thành phố Minh Nhật có Khải Minh Tinh dẫn đường nên chín mươi phần trăm con người đều mê mệt không gian giả tưởng được tạo ra bởi công nghệ thực tế ảo, thậm chí mọi người còn có thể ngửi mùi và nếm vị qua máy truyền tin chuyên dụng nữa, thế nhưng trước mắt chưa có kỹ thuật nào có thể giúp người chơi đưa những vật phẩm trong thế giới giả tưởng ra thế giới thật cả.
Trừ khi... Chiếc nhẫn này là một vật thật sự tồn tại.
Nhớ tới những lời suy đoán về thân phận của bà chủ trên mạng rồi lại nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng Tống Văn không khỏi sợ hãi.
Hình như giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu lúc cậu ta vừa mới tỉnh lại cũng có nhắc đến chiếc nhẫn trên tay cậu ta thì phải.
Khi ấy cậu ta mới tỉnh nên không tập trung lắng nghe, bây giờ nhớ lại mới cảm thấy nổi da gà.
Tại sao đột nhiên trong đầu cậu ta lại có một giọng nói kỳ lạ như vậy?
Hình như giọng nói kia đã gọi tên Lộ Dao ngay từ trước khi cậu ta tỉnh rồi.
Chẳng lẽ chủ nhân của giọng nói kia quen biết Lộ Dao?
Tống Văn giơ tay lên, mất một hồi mới tháo được chiếc nhẫn xuống rồi giơ lên trước mặt quan sát, sau đó vẻ mặt cậu ta dần tái đi.
Ký hiệu bên trong chiếc nhẫn vẫn như cũ, đúng là ký hiệu mà cậu ta quen đến nỗi không thể quen hơn kia.
Tống Văn nghĩ thầm trong đầu để bảng điều khiển nhẫn trữ vật xuất hiện trước mặt mình. Trong ô vuông đầu tiên có một chiếc vòng tay màu bạc.
Lúc này cái chấm nhỏ hình tròn trên vòng tay đang chớp nháy không ngừng. Tống Văn cố gắng chớp mắt thật mạnh nhưng ánh đèn tín hiệu màu xanh da trời kia vẫn không hề biến mất. Thế là cậu ta gần như ôm tâm lý cam chịu mà lấy chiếc vòng tay u linh kia ra khỏi nhẫn trữ vật.
Khoảnh khắc được lấy ra, vòng tay u linh giống như một vật phẩm ở không gian hai chiều đột nhiên đi xuyên qua lớp màng ngăn cách các chiều không gian rồi đi tới không gian ba chiều vậy.
Chiếc vòng bóng loáng mượt mà, dưới ánh sáng còn lóe ra ánh bạc, cầm trên tay vừa nặng vừa lạnh, chắc chắn không phải đồ ảo.
Chấm tròn nhỏ không ngừng lóe lên ở ký hiệu chữ "Dao" kia. Vòng tay của Tống Văn là phiên bản dùng thử, sau này cậu ta cầm nó tới cửa hàng nâng cấp mới nghe Lộ Dao nói cho biết về công dụng của cái nút này.
Tống Văn đeo vòng lên tay rồi cố gắng giơ một ngón tay ra nhấn lên chấm tròn nhỏ đó.
Tiếng máy móc khởi động vang lên rất nhỏ, sau đó chiếc vòng tay trên cổ tay cậu ta biến thành một chiếc đồng hồ đeo tay.
Lúc này trên màn hình nhỏ đang có một yêu cầu gọi video, người gọi tới là Lộ Dao.
Tống Văn im lặng nhìn chằm chằm màn hình. Hơn mười giây sau cậu ta mới bấm nhận.
Khuôn mặt Lộ Dao xuất hiện trên màn hình nhỏ: "Hello Tống Văn, tôi là Lộ Dao, bà chủ cửa hàng DIY ở số mười ba phố U Linh đây."
Tống Văn bình tĩnh đáp: "... Tôi không nhận cuộc gọi video."
Lộ Dao: "Chuyện gấp quá, xin lỗi cậu nhiều nhé. Tôi không có ý hù dọa cậu đâu."
Biểu cảm của Lộ Dao trong màn hình còn sinh động hơn cả trong game nữa, có điều giọng nói của cô vẫn vậy.
Tống Văn cực kỳ cảnh giác nhưng thấy dáng vẻ và giọng nói quen thuộc của bà chủ thì lòng dạ rối bời chợt bình tĩnh lại: "Cô đang ở đâu vậy?"
Lộ Dao cũng không giấu giếm: "Phố U Linh."
Tống Văn từ từ thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Sao cô không đăng xuất ra khỏi trò chơi? Rốt cuộc cô là ai? Tại sao cô lại cho tôi chiếc vòng và chiếc nhẫn quái dị thế này?"
Lộ Dao:"Cậu không cần để ý đến những điều nhỏ nhặt này đâu. Sau này có thời gian rảnh tôi sẽ nói cụ thể cho cậu biết. Lần này tôi đột nhiên liên lạc với cậu là vì có việc muốn nhờ cậu."



Bạn cần đăng nhập để bình luận