Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 854 -



Chương 854 -




Cửa nhà kho tầng một, nhóm Trương Tĩnh thấy tiểu đội Lộ Dao rời đi, họ cũng bắt đầu điều chỉnh đội hình.
Tần Thiên thấy họ đeo ba lô lên, không có quá nhiều vật tư có ích, trái lại là mang theo số lượng lớn vàng: “Các ông đi đâu?”
Viên Phác và Trịnh Lâm đã không sao rồi, nhóm Trương Tĩnh và nhóm nghiên cứu giảng hòa, cũng coi như là không đánh không quen biết.
Trương Tĩnh vừa chỉnh dây đeo của ba lô, đầu cũng không thèm ngẩng lên nói: “Cửa hàng tổng của cửa hàng dịch vụ chạy vặt nằm ở thành phố Cao Thăng, nên chúng tôi cũng đến thành phố Cao Thăng.”
Tần Thiên vô cùng bất ngờ: “Không đến Ỷ Kim hay Ngân Biên à?”
Quả thật cửa hàng dịch vụ chạy vặt quả thật có đôi chỗ đặc biệt, nhưng bà chủ ấy cũng tự bộc bạch là cách cô đối phó với zombie mọi người không thể sử dụng.
Tần Thiên quan sát cô thật lâu, nghĩ rằng cô không nói dối.
Chắc những người này biết họ sắp nghiên cứu ra thuốc ngăn chặn, chỉ có về thành phố trung tâm tập hợp mới có thể lấy được thuốc ngăn chặn nhanh nhất có thể.
Trương Tĩnh ngẩng đầu nhìn sang: “Các anh từ thành phố lớn đến đây nhưng tôi thấy cũng không mạnh bằng nhân viên chạy vặt. Hạ Hoài Tung nói cửa hàng tổng của cửa hàng dịch vụ chạy vặt nằm ở thành phố Cao Thăng, họ còn xây trạm ở thành phố Lục Nghị, tiếp theo là thành phố Chung Linh, Ngân Biên hoặc Ỷ Kim. Các thành phố bị đứt liên lạc sẽ được cửa hàng dịch vụ chạy vặt kết nối lại với nhau lần nữa, chúng tôi đã chịu đựng đủ tháng ngày lo lắng sợ hãi rồi, chúng tôi muốn đến thành phố an toàn nhất để sinh sống.”
Trước khi dịch bệnh zombie bùng phát, Trương Tĩnh vừa nhận được thông báo thăng chức của công ty, ông ta làm ở công ty bảy năm, cuối cùng cũng nhận được cơ hội này.
Ngày công ty mở họp công bố, dịch bệnh zombie bùng phát, công ty mất, nhà cũng mất, Trương Tĩnh bàng hoàng bất lực, trải qua muôn trùng hiểm nguy mới đến được căn cứ Hy Vọng.
Trương Tĩnh thấy căn cứ Hy Vọng ngày càng lớn, người ngày càng đông, bản thân ông ta cũng treo lên được một chức nhân viên quản lý nhỏ nhoi.
Đúng vào lúc ông ta cứ ngỡ có thể yên tâm rồi thì zombie bạo động đến.
Trong nửa tháng, căn cứ rộng lớn và mấy chục nghìn người cư trú đã hóa thành một tòa quỷ thành quỷ dưới sự vây chặn của zombie.
Trương Tĩnh rất mệt mỏi, người mệt, tâm cũng mệt. Nhưng ông ta không muốn chết, ông ta muốn bước tiếp về phía trước, tìm kiếm một nơi yên thân.
Người bình thường đa phần nếu không phải bị dồn ép đến mức phải nhắm mắt đi về phía trước thì chính là nhắm mắt lựa chọn một hướng đi theo số đông.
Họ không ngừng đối mặt với sự lựa chọn, nhưng hạng mục còn lại không nhiều.
Họ mãi mãi chỉ có thể chọn ra hướng đi khiến bản thân thấy yên tâm từ trong những sự lựa chọn có hạn trước mắt. Dù chọn sai thì cũng chỉ bất lực thở dài một hơi, sa sút tinh thần vài ngày rồi lại ngay lập tức có dòng chảy mới đẩy họ bước tiếp về phía trước.
Tần Thiên không giận với sự thẳng thừng của Trương Tĩnh, anh ta khẽ nhướng mày.
Trên đời này thật sự có nơi an toàn sao?
Cả đội Trương Tĩnh xuất phát.
Người trong căn cứ suýt chết hết, họ bị zombie vây nhốt quá lâu nên đã không còn lương thực gì nữa rồi, nhưng vẫn còn xe và xăng, tìm hai chiếc xe trạng thái không tồi, đổ đầy xăng có thể lái thẳng đến thành phố Cao Thăng.
Xuất phát ngay bây giờ thì trễ nhất là trưa mai sẽ đến.
Trời sắp tối rồi, nhưng họ không muốn ở lại nữa căn cứ này thêm một giây nào nữa.
Trương Tĩnh nhận ra nhóm nghiên cứu đến từ thành phố lớn không biết gì về cửa hàng dịch vụ chạy vặt, dù họ có hai người được nhân viên chạy vặt cứu, nhân viên chạy vặt còn tặng bùa hộ mệnh cho họ nhưng họ vẫn không nhận ra được tầm quan trọng của cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Trước khi đi, Trương Tĩnh cho Tần Thiên một tờ rơi của cửa hàng dịch vụ chạy vặt: “Nghiên cứu kỹ chút, nếu các anh đến thành phố Cao Thăng hay là sau này về Ngân Biên, gặp chuyện khó có thể dùng đến.”
Trương Tĩnh chỉ là một người dân bình thường, không có bản lĩnh lớn gì.
Người nhà, tài sản, công việc, ... Tất cả những thứ đã từng tạo nên con người ông ta đều đã sụp đổ biến mất, ông ta chỉ còn một mình, chẳng có gì cả từ lâu rồi. Nhưng ông ta vẫn muốn sống tiếp, muốn thấy thuốc ngăn chặn được nghiên cứu ra, muốn nắm lấy hy vọng xa mờ.
Có lẽ rồi sẽ có một ngày nào đó, con người có thể cướp lại quê hương bị zombie chiếm đóng.
Cửa nhà kho mở ra rồi khép lại, Tần Thiên cúi đầu nhìn tờ rơi trên tay với biểu cảm phức tạp.
Viên Phác và Trịnh Lâm không thể di chuyển nên tổ nghiên cứu quyết định ở lại căn cứ Hy Vọng một đêm.
Họ không lãng phí lòng tốt giúp đỡ của tiểu đội Lộ Dao, thay phiên nhau trực xử lý liên tiếp những con zombie lang thang ở cổng tòa nhà hậu cần trong đêm, không cho chúng tiếp tục tập tụ lại, tránh sáng mai không thể rời khỏi.
Nửa đêm, Viên Phác tỉnh lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận