Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1151 -



Chương 1151 -



Yến Quy là người máy làm nông kiểu cũ, cơ thể thô và to với chiều cao một mét tám tiêu chuẩn, ngũ quan cứng nhắc, đường nét rõ ràng, cả người toát lên nét cứng cáp đặc trưng của riêng người máy.Vì để nó trông thân thiện và đáng yêu hơn chút, Lộ Dao đã mặc cho nó một chiếc quần jean ống suông màu xanh đậm và áo sơ mi sọc trắng nâu dành cho nam.Trong mắt những người trong thôn thì đó chính là một khối kim loại kỳ lạ mặc quần áo của con người, di chuyển từ từ trên bờ ruộng.Dưới chân của Yến Quy có lắp bánh xích kiểu cũ, nếu là bề mặt phẳng thì có thể di chuyển rất nhanh, nhưng nếu là trên hố đất trũng còn chưa được xới lên thì chỉ có thể đi từ từ mà thôi.Chỉ là nhìn thoáng qua thì trông làm việc hơi chậm chạp thôi, độ rộng bước chân của Yến Quy rất lớn, nó đi đến bên cạnh bà cụ Tô còn nhanh hơn cả Lộ Dao nữa.Nó chớp mắt, đầu lắc qua lắc lại, đảo mắt liếc nhìn xung quanh, thu thập thông tin của con người và hoàn cảnh xung quanh vào dữ liệu của mình.Bà cụ Tô và những người bên cạnh bà ấy cũng ngạc nhiên, quan sát Quy Yến, họ không biết khối kim loại cỡ lớn này từ đâu ra.Lộ Dao nhặt một cây gậy gỗ bên đường để làm gậy chống, từ từ tiến đến gần, cười híp mắt giới thiệu với họ: “Con người máy này tên Yến Quy, có nghĩa là “chim yến quay về”. Nó biết làm các công việc đồng áng.”Bà cụ Tô và những thôn dân đang hái trà vây lại quan sát Yến Quy, trông như không tin tưởng nó lắm vậy.Lộ Dao bảo Yến Quy cởi bỏ chiếc giỏ đeo trên lưng xuống rồi cầm giỏ đi hái trà.Động tác ngắt lá hái trà đã được thiết lập xong hết vào tối qua rồi, Yến Quy cao to quả nhiên nghe lời buông giỏ xuống, sau đó lấy một chiếc túi vải từ trong giỏ ra đeo trên cổ tay như những người dân trong thôn, đứng dưới cây trà bắt đầu làm việc.Trông nó rất to con nhưng động tác lại rất cẩn thận, chỉ hái chồi non dài khoảng ba đến bốn centimet nhô ra giữa cành, động tác vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, hái được một nắm thì lại bỏ vào trong túi.Người dân trong thôn tò mò bước sang đó thò đầu nhìn vào đống trà trong túi mà Yến Quy mới hái, vừa xanh vừa tươi, không hề có vẻ gì là bị nắm mạnh hay đè bẹp cả.Lộ Dao đứng bên cạnh bà cụ Tô, chậm rãi hái bụi trà thấp mà bà ấy cố tình để lại cho mình.Bà cụ Tô nhích người lại gần, hạ thấp giọng hỏi: “Người máy cũng biết nói chuyện sao?”Lộ Dao gật đầu: “Người máy của tôi rất thông minh, đương nhiên việc nói chuyện cũng không thành vấn đề. Yến Quy là người máy làm nông, giỏi nhất là giải quyết các công việc liên quan đến đồng áng. Nhà tôi còn có người máy bếp núc, người máy dọn dẹp, người máy bầu bạn, đợi lát nữa hái trà xong thì mọi người có thể đến nhà tôi xem thử.”Bà cụ Tô động lòng, nhưng sau đó lại bỗng thấy cảnh giác hơn: “Bà mang đống người máy này về làm gì thế?”Lộ Dao rất bình tĩnh, bắt đầu khoe khoang như một bà cụ mà mọi người thường hay thấy: “Ây da, còn không phải là do con trai tôi không yên tâm tôi ở dưới quê một mình sao, lo là tay chân già yếu này của tôi không làm được việc gì nên đã tìm vài con người máy ở ngoài về. Bà đừng nhắc nữa, khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển lắm, hiệu suất làm việc của người máy không thua con người chúng ta đâu. Tôi về đây được mấy ngày, nhưng nhà cửa đều do chúng giúp tôi thu xếp hết đấy.”Không biết bà cụ Tô chợt nhớ ra gì nhưng không nói thêm gì nữa.Xung quanh dần im ắng, người dân trong thôn thỉnh thoảng lại nhìn sang Yến Quy, đôi lúc lại dời mắt nhìn sang Lộ Dao.Lộ Dao xem như không biết gì.Yến Quy là người máy kiểu dáng cũ bị đào thải, không được đưa vào sử dụng ở tinh vực từ lâu rồi, nhưng ở một thị trấn nông thôn nhỏ hẻo lạnh thế này thì hiệu suất công việc của nó khiến người ta phải tặc lưỡi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận