Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 555 - Chuyện vụn vặt và cuộc bạo loạn 1



Chương 555 - Chuyện vụn vặt và cuộc bạo loạn 1




Chuyện vụn vặt và cuộc bạo loạn 1
Lộ Dao đi tới trước mặt mọi người. Trong tám người chơi thì có đến bảy người ngồi xe lăn rồi nên cảnh tượng trông hơi buồn cười và đáng thương.
Lộ Dao lấy một lọ thuốc từ vòng tay u linh ra: “Cửa hàng tôi mới bào chế được một ít thuốc điều dưỡng cơ thể. Nếu mọi người không ngại thì mời uống một viên, chắc sang ngày mai sẽ có hiệu quả đấy.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, đầu óc hỗn loạn không nghĩ được gì nữa.
Cách xuất hiện thần kỳ của Lộ Dao và Harold đã đảo lộn hoàn toàn mọi suy nghĩ và nhận thức của bọn họ. Bởi vì nơi này không phải phố U Linh mà là thành phố Minh Nhật nên bọn họ không thể nào tự thôi miên bản thân rằng bà chủ có năng lực kỳ lạ là nhờ buff trò chơi hoặc nhờ gã thần linh kia nữa.
Thái Ngữ Tinh rụt rè giơ tay lên: “Bà chủ, cô thật sự không phải robot à?”
Lộ Dao: “Sao cô lại hỏi vậy?”
Lưu Tịnh: “... Cô không tự ý thức được gì thật sao?”
Lộ Dao đi tới trước mặt Tiểu Thái và Lưu Tịnh rồi khom lưng vỗ vỗ vai hai người: “Tôi không phải người robot thật mà.”
Giang Lẫm đột nhiên giơ tay: “Cho tôi một viên thuốc đó với.”
Những người còn lại quay sang nhìn cậu ta với vẻ khiếp sợ.
Lộ Dao chia cho mỗi người một viên rồi nói: “Không uống thì có thể tạm thời cất vào vòng tay u linh cũng được. Tôi và Harold muốn đi dạo xung quanh một vòng cái đã, tạm thời không làm phiền mọi người nữa. Rất cảm ơn mọi người vì chuyện ngày hôm nay. Nếu có chuyện gì thì mọi người có thể liên lạc với tôi qua vòng tay.”
Trước khi rời đi, Lộ Dao đã trả vòng tay u linh lại cho Giang Lẫm, Quý Lâm Khải và Lưu Tịnh.
Sau khi Lộ Dao và Harold rời đi, bầu không khí trong phòng lặng ngắt như tờ.
Mấy phút sau Hình Dũng mới quay sang nhìn Giang Lẫm: “Cậu muốn uống thật hả?”
Giang Lẫm lắc đầu: “Tôi muốn đem đi kiểm tra thành phần trong đó.”
Nhậm Do bừng tỉnh hiểu ra: “Cậu động não nhanh quá ha.”
Lưu Tịnh lại không nhịn được mà chen vào: “Cậu cảm thấy bà chủ có vấn đề hả?”
Giang Lẫm lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy tò mò thôi. Mà dù bà chủ có vấn đề thật thì chúng ta cũng có cản được cô ấy đâu?”
Mọi người không khỏi nhớ lại cách xuất hiện đầy vi diệu của bà chủ mà lúc nãy mình nhìn thấy. Đúng là bọn họ không cản được cô thật.
Bỗng Nhậm Do nói: “Cho nên thật ra bà chủ là người ngoài hành tinh hả?”
Chẳng ai đáp lời.
-----
Lộ Dao và Harold đi thang máy từ tầng ba mươi lăm của viện điều dưỡng Lục Sâm xuống dưới.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thoải mái, quần dài màu đen phối với chiếc áo sơ mi đỏ trắng, nhìn cũng không nổi bật lắm, chỉ có điều Harold bên cạnh cô lại quá thu hút sự chú ý.
Sau khi ra khỏi thang máy, Lộ Dao dẫn Harold ra ngoài: “Hiếm khi được tới thành phố lớn một chuyến, chúng ta đi mua cho cậu mấy bộ đồ phù hợp cái đã.”
Harold: “Chúng ta có tiền của thế giới này hả?”
Lộ Dao lắc đầu: “Không có, chỉ là tôi có mang một ít vàng và đá quý theo, thêm cả hai hộp ngọc trai nữa. Gần đây có ngân hàng hoặc cửa hàng bán đồ trang sức gì đó thì chúng ta sẽ đổi được tiền thôi.”
Mặc dù khoa học kỹ thuật ở thành phố Minh Nhật phát triển nhưng mấy loại đá quý thiên nhiên, vàng, ngọc trai và một số kim loại hiếm vẫn có giá trị.
Trước khi đến đây Lộ Dao đã điều tra rõ ràng rồi. Mục đích cô đi chuyến này là để tìm hệ thống hiện thực hóa ước mơ. Cô không định tốn quá nhiều thời gian vào những việc nhỏ nhặt không đáng kể nên trước khi đi đã lên kế hoạch hết rồi.
Đi dạo phố mua quần áo chỉ là một cách tìm hiểu về thành phố Minh Nhật mà thôi.
Nghe nói sắp đi mua quần áo mới, chóp đuôi nhọn của Tù Ngọc đang quấn quanh tay Lộ Dao như chiếc vòng tay giật giật: “Ta cũng muốn có quần áo mới.”
Harold khoanh tay trước ngực: “Mua quần áo cho nhóc thì phải vào cửa hàng bán đồ trẻ em, phiền phức.”
Tù Ngọc: “Ai muốn mặc đồ trẻ em chứ? Ta đi mua đồ với Lộ Dao đây, có thể lát nữa ngươi phải ngoan ngoãn gọi ta là tỷ tỷ đấy.”
Harold: “Tỷ tỷ đâu nào? Thấy mỗi một bà già lụ khụ nghìn tuổi thôi.”
...
Trong lúc Harold và Tù Ngọc cãi nhau thì Lộ Dao đang ngẩng đầu quan sát xung quanh. Những tòa nhà cao chọc trời, phần lớn các khu dân cư đều là màu xám, bệnh viện màu trắng, viện điều dưỡng màu xanh biếc, những cơ sở hạ tầng khác cũng có những màu sắc đại diện khác nhau.
Chưa cần lại gần, chỉ mới đứng đằng xa nhìn màu sắc thôi đã có thể biết được chức năng hoặc tác dụng của tòa nhà đó rồi.
Đường phố thành phố Minh Nhật hoàn toàn trái ngược với phố U Linh. Tất cả mọi thứ đều ngay ngắn và có trật tự, nghiêm chỉnh đến mức chẳng còn gì thú vị nữa.
Vì Tù Ngọc ồn ào đòi hỏi nên Lộ Dao và Harold tìm một góc không ai để ý đến rồi chui vào.
Harold bày kết giới ra che đi ánh nhìn của người khác. Lộ Dao cởi chiếc vòng màu đen trên cổ tay ra đặt xuống đất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận