Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 511 - Ai mà chẳng biết chứ? 5



Chương 511 - Ai mà chẳng biết chứ? 5




Ai mà chẳng biết chứ? 5
Ánh sáng xua tan bóng tối. Quý Lâm Khải chớp mắt hai cái để thích ứng với luồng sáng chói mắt này.
Một giây tiếp theo, khẩu Desert Eagle tuột xuống khỏi tay anh ta, rơi xuống dưới giường phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
Ánh mắt Quý Lâm Khải dần dần đong đầy nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Hai phát súng vừa rồi kia đúng là trúng thật. Anh ta nhìn thấy hai cái lỗ trên một xúc tu đang quờ quạng của cái thứ to lớn chiếm gần hết phòng mình kia, chỉ là chút ít tổn thương này gần như chẳng xi nhê gì cả.
Cơ thể to lớn ẩm ướt của nó chen chúc trong căn phòng ngầm, giữa con ngươi màu vàng có hai vạch thẳng đứng, đang nhìn chòng chọc vào khuôn mặt tái nhợt của Quý Lâm Khải, sau đó nó lên tiếng.
"Hóa ra mi là Quý Lâm Khải."
"Tối nay ăn hải sản có ngon không?"
"Mi ăn nhiều tôm nướng lươn miếng thế mà, miệng toàn dầu mỡ, ăn trông ngon thế kia."
Đầu óc gần như đang ngừng hoạt động của Quý Lâm Khải bị mấy câu nói này đánh thức. Kẻ trước mặt này biết tối nay anh ta ăn hải sản, hơn nữa chẳng hiểu sao giọng nói này hơi quen quen. Hình như anh ta đã nghe thấy ở đâu đó rồi nhưng trong khoảng thời gian ngắn chưa nhớ ra được.
Có điều nó đã nhắc cho anh ta nhớ ra một chuyện.
Quý Lâm Khải nhủ thầm trong lòng, cùng lúc đó, một xúc tu thô to của đối phương cũng đánh úp về phía này.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã quấn chặt lấy eo Quý Lâm Khải rồi nhấc bổng anh ta lên trên trần nhà.
Con bạch tuộc kia lại nói: "Ta sẽ bóp nát mi, máu thịt mi sẽ phun đầy tường, trông giống như bị đập bẹp lên vách tường vậy, ngay cả xương cũng sẽ bị nghiền nát như con muỗi."
Mặt Quý Lâm Khải trướng lên đỏ bừng, hai chân vô thức đạp lung tung khiến con vật trước mặt cười ầm lên.
"Ầm..."
"A..."
Một cái lỗ đột nhiên xuất hiện trên xúc tu đang quấn chặt lên Quý Lâm Khải của con bạch tuộc hoàng kim, cơn đau đánh úp lại trong nháy mắt khiến nó liên tục kêu lên thảm thiết.
Quý Lâm Khải ngã xuống đất, cuộn tròn người lại lăn một vòng tránh được xúc tu nó quờ qua, tay nắm chặt khẩu súng nguyện lực.
Anh ta chẳng còn lòng dạ nào mà để ý bản thân nữa. Sau khi đứng vững, anh ta tiếp tục giơ súng lục trong tay lên nhắm thẳng vào đầu bạch tuộc hoàng kim nổ liền hai phát.
"A a a a a..."
Con bạch tuộc vung vẩy xúc tu loạn xạ trong phòng khiến cả tòa nhà chấn động.
Quý Lâm Khải nhếch nhác tìm chỗ nấp, trong lúc hỗn loạn còn bị xúc tu của bạch tuộc đập trúng hai lần. Anh ta chịu đựng cơn đau lăn vào trong góc rồi dựa vào vách tường, cố gắng hết sức giơ khẩu súng nguyện lực trong tay lên nã thêm một phát nữa vào đầu bạch tuộc hoàng kim.
Mục tiêu rất lớn nên lúc đạn bay ra ngoài, Quý Lâm Khải thấy rõ nó xẹt theo một đường thẳng và găm ngay trúng đích chỉ trong tích tắc.
Bạch tuộc hoàng kim chợt dừng hết mọi động tác, mấy xúc tu to lớn vẫn giữ nguyên trạng thái mà khựng lại giữa không trung.
Chừng mười mấy giây sau, mà cũng có thể là mấy chục giây sau, Quý Lâm Khải nhìn thấy một quả cầu thịt tròn mẩy nổi lên trên một xúc tu trong đó. Thứ kia không ngừng phập phồng như có sự sống vậy. Càng ngày càng có thêm nhiều quả cầu thịt như thế xuất hiện khiến cái đầu bạch tuộc như nổi đầy mụn nhọt. Đột nhiên một tiếng nổ cực lớn vang lên, đống cầu thịt kia nổ tung như bọt xà phòng.
Quý Lâm Khải đột nhiên nhớ lại cảnh cá nhà táng dùng răng nghiền nát người bạch tuộc khổng lồ trong màn trình diễn pháo hoa mà mình đứng trên tháp chuông trông thấy vào buổi sáng hôm đó. Sau khi bị cắn, con bạch tuộc cũng nổ tung giống như vậy.
Đống thịt nổ tung bắn tung tóe lên tường. Quý Lâm Khải vùi đầu vào đầu gối rồi nhưng vẫn bị đống thịt và chất nhầy gớm ghiếc dính đầy người.
Sau khi vụ nổ kết thúc, ít nhất cũng phải năm phút sau Quý Lâm Khải mới vịn tường đứng dậy được. Anh ta khập khiễng đến gần thứ kia thì thấy một người nằm trong đó.
Chờ đến khi thấy rõ mặt người kia, vẻ giễu cợt xuất hiện trên khuôn mặt mệt mỏi của Quý Lâm Khải.
Hóa ra là cậu ta.
---
Khu ký túc xá ở tầng một, trên hành lang hẹp dài tối tăm yên tĩnh không có một tiếng động.
Mặc dù vừa rồi phòng ngầm dưới đất vang lên động tĩnh như động đất nhưng trên tầng không có một ai tò mò mở cửa đi ra xem xét tình hình.
Có điều sau đó lại có tiếng bước chân không phù hợp với hoàn cảnh vang lên trong bóng tối.
Mấy phút sau, bóng người kia dừng lại trước một cánh cửa, anh ta gõ nhẹ lên cửa ba cái nhưng bên trong không có tiếng trả lời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận