Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 127 - Đứng trong lòng bàn tay của người khổng lồ 2



Chương 127 - Đứng trong lòng bàn tay của người khổng lồ 2




Ra khỏi khách sạn, chân trời vừa chuyển sang chút màu trắng bạc.
Lần đầu đứng trong lòng bàn tay của “người khổng lồ” nhìn xuống mặt đất rộng lớn, nhấp nhô như dãy núi.
Hồ Điệp hưng phấn: “Cao thật, giỏi quá!”
Người tí hon đi tận một đoạn, Lộ Dao mấy bước đã đến rồi.
Cô vòng qua bãi đất bằng phẳng bên cạnh khách sạn, thả bốn người tí hon xuống.
Lộ Dao cứ tưởng họ sẽ suy nghĩ rất lâu, thận trọng rồi lại thận trọng để chọn vị trí.
Kết quả Hồ Điệp vừa đáp đất đã kéo Cát Cánh chạy đến góc tường khách sạn, dùng nhánh cây nhỏ vẽ ra một phạm vi: “Nhà chúng tôi ở đây được rồi.”
Bên kia Ade và Kim Kim cũng nhanh chóng chọn xong chỗ, cũng là sát chân tường, phía sau nhà Hồ Điệp.
Lộ Dao không hiểu xu hướng chọn địa điểm của họ, nhưng gần như có thể tưởng tượng được qua một khoảng thời gian nữa nói không chừng sẽ xuất hiện một vòng nhà nhỏ quanh góc tường khách sạn.
Cô ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt một nhánh cây nhỏ lên, lần nữa đánh dấu một mảnh đất cách khách sạn khoảng bốn mươi cen ti mét: “Dưới mái hiên phải đào cống, quá ẩm, không hợp để ở. Hồ Điệp, nhà các cô ở đây được không? Đến khi ấy tôi đổ nền giúp các cô, trải đường nhựa. Nhà Ade ở đây, hàng xóm hai bên, hay biết mấy.”
Khe cây có gai đất bằng phẳng, đối với khách sạn thì mưa xuống nước dâng không có thiệt hại quá lớn.
Vì là nhà của tộc người tí hon nên phải cực kỳ chú ý.
Hồ Điệp và Ade muốn phải ở sát bên khách sạn, Lộ Dao nói rất lâu, hai người mới miễn cưỡng đồng ý không xây ở chân tường.
Sau khi ở phòng trong khách sạn, ý tưởng dành cho nhà cửa của họ cũng nhiều lên, lúc này vẫn luôn suy nghĩ lung tung về dáng vẻ nhà mới nhưng không có ý cụ thể để tiến triển.
Giờ ăn sáng, họ vẫn nói chuyện mãi, còn khá nhập tâm.
Diên Vĩ nghe nói họ đã tìm thấy vị trí cho nhà mới, cũng thấy hơi dao động.
Tuy ký túc xá tốt, nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn sẽ nhớ nhà cũ của họ.
Lộ Dao lại đánh dấu một mảnh đất cạnh nhà Ade cho vợ chồng Diên Vĩ, còn đoán trước mà đánh dấu thêm một mảnh bên cạnh nữa.
Còn chưa đến trưa, Hắc Thứ đã đến tìm Lộ Dao, cậu ta cũng muốn ở chung với tộc mình.
Lộ Dao dẫn Hắc Thứ ra xem mảnh đất dành cho cậu ta.
Hắc Thứ vốn ở trong hang núi, ngơ ngác nhìn mảnh đất bằng phẳng, lại quay đầu nhìn Lộ Dao, vừa hoang mang vừa lúng túng.
Lộ Dao bị chọc cười: “Có cần tôi giúp không?”
Hắc Thứ đáp lại một tiếng dứt khoát: “Cần!”
--
Các người tí hon bắt đầu tích cực nhiệt liệt xây nhà mới, tuy Lộ Dao đề nghị muốn giúp đỡ, nhưng tạm thời cũng không có gì làm.
Cô muốn xem thử những người tí hon tự xây nhà thế nào.
Người tí hon của bộ lạc Heo Đỏ thích ở trong hang động, dùng cỏ khô xếp chồng để chắn gió chống lạnh.
Nhưng nơi này là đồng bằng, không thể đào hang.
Người tí hon của bộ lạc Gấu Nhảy thích dùng đá, gỗ và bùn đất xây nơi ở.
Nhưng Ade thích kiểu tòa nhà nhỏ tinh xảo sạch sẽ như của khách sạn, Kim Kim không làm ra được.
Hồ Điệp nói người tí hon bộ lạc Hắc Nham thích xây nhà dưới tảng đá, dùng lá cây lớn che gió che mưa.
Mùa Mộc Dương, mùa Thịnh Dương và mùa Phất Nguyệt ở rất thoải mái, chỉ có mùa Mộ Nguyệt rất gian khổ.
Diên Vĩ nói người tí hon của bộ lạc Ánh Sáng thích ở trên cây hoặc là trong hốc cây.
Họ luôn tìm đến gốc cây thích hợp hoặc cành cây thô to để xây nơi ở.
Lúc trước Lộ Dao cấy vài cây xung quanh khách sạn, vừa nhỏ vừa thấp, còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn xây nhà của người tí hon bộ lạc Ánh Sáng.
Nhóm người tí hon khổ não không thôi.
Lộ Dao thấy mà vui, cũng không gợi ý, xoay đầu đi qua vùng lân cận nhặt đá, lặng lẽ xây hồ nước nóng của cô.
Buổi chiều, có hai vị khách đến khách sạn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận