Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1110 -



Chương 1110 -



Trước giờ ý thức của Lục Minh Tiêu vẫn nằm trong người máy dọn dẹp mini đã hư kia, khi anh vừa rời khỏi đó thì 06 đã biến lại thành dáng vẻ lúc bị bỏ đi, nằm yên bên cạnh chân Lộ Dao không động đậy gì.Điều khiến Harold bực mình nhất chính là Lục Minh Tiêu lại đang đứng chắn trước mặt mình, rõ ràng là đang cố ý khoe khoang.Những chuyện đánh nhau thế này có ai là không biết chứ.Harold định tháo nhẫn bóng đen xuống nhưng bị Lộ Dao ngăn lại: “Đừng manh động.”Harold nghĩ rằng mình nghe nhầm nên không phục: “Tôi… Cũng… Làm… Được!”Lộ Dao cười vuốt ve nhóc rồng đen đang giận đến mức lông dựng ngược lên: “Tình hình trước mắt khá nguy hiểm, không thể gây lớn chuyện thêm nữa.”Harold bực mình nói: “Theo như cách nói của cô thì cho dù có xử lý tên cai ngục kia cũng không thể hoàn toàn che đậy hết dấu vết chúng ta từng đến đây sao?”Hành tung của họ đã bị bại lộ, xử lý tên cai ngục này chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi, nếu như đã không cần hành động cẩn mật nữa thì chi bằng giải quyết mối phiền phức trước mắt nhanh nhất có thể, tranh thủ thời gian hoàn thành mục tiêu.Harold không biết cụ thể nhiệm vụ của Lộ Dao là gì, đó chẳng qua chỉ là sự ăn ý do làm việc lâu năm với nhau mà thôi, cậu biết Lộ Dao kiên trì vào ba khu đảo Nội để bán sách là có mục đích riêng của mình.Lộ Dao cũng biết tình hình hiện tại rất cấp bách, lúc bị cai ngục trực ban của khu một phát hiện thì họ đã đứng bên bờ vực, sắp bị đẩy xuống rồi.Cho dù thế nào thì tối nay cũng bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ!Đột nhiên hệ thống hiện thực hóa ước mơ hiện ra nói: “Lộ Dao, bên trong nhà giam khu một không có camera giám sát, không có người máy tuần tra, cũng không thể sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào.”Hệ thống phòng ngự của nhà giam khu một hoàn toàn khác với những gì bên ngoài hay đoán, ở đây không có bất kỳ thiết bị máy móc, AI hay thiết bị điện tử hỗ trợ nào cả, toàn bộ khu vực nhà giam đều do cai ngục có giá trị tinh thần cấp cao canh giữ.Tù nhân bị lột bỏ cơ thể người máy, tịch thu quang não, thể tinh thần bị trói buộc trong một chiếc hộp được thiết kế đặc biệt chỉ to bằng bàn tay, không có thời gian được thả ra, cũng không được lao động cải tạo, tù nhân của khu một sẽ như những món đồ linh tinh bám đầy bụi trong kho vậy, cho dù có qua mười năm hay trăm năm đi nữa thì cũng không thấy được ánh mặt trờiHệ thống hiện thực hóa ước mơ không tìm được cách hoàn thành giao dịch trong khu vực này nên họ cũng bị ép vào bước đường cùng.Lộ Dao: “Để tôi suy nghĩ thử.”Phía trước, Nha Loạn đang nhìn chằm chằm vào thanh tóc bạch kim đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nhất thời không thể phân biệt được đây là người nguyên sinh từ bên ngoài lẻn vào hay là thể tinh thần của một tù nhân nào đó vừa mới trốn ra.Tù nhân bị giam ở khu một có vài đặc điểm chung là: Tội rất nặng, giá trị năng lực cao, hơn nữa còn rất giỏi ngụy trang.Nha Loạn bắt đầu nghi ngờ người đang đứng trước mặt mình là tù nhân cấp cao vừa trốn khỏi nhà tù dưới lòng đất, đồng thời dùng tinh thần lực để che giấu dáng vẻ thật sự của mình, năm ngón tay anh ta co lại, đốm sáng nhỏ như đom đóm tụ tập lại trong lòng bàn tay anh ta, vũ khí do tinh thần lực ngưng lại tạo thành dần hiện rõ lên.Lục Minh Tiêu đưa cánh tay lên, cái liềm chuôi dài đen tuyền xuất hiện trong không trung rồi rơi xuống tay anh, trên lưỡi dao mỏng tang, sắc bén lóe lên một tia sáng màu đỏ.Kẻ giết thần không được tùy tiện giết người phàm, nếu lỡ giết thì bắt buộc phải dây vào nhân quả báo ứng.Nhưng Lục Minh Tiêu lại không hề kiêng dè gì, vung vũ khí giết thần lên, đón lấy những đòn tấn công của Nha Loạn, lưỡi dao ánh đỏ ấy nhẹ nhàng lướt ngang qua cổ đối phương.Lưỡi dao sắc bén nhanh như ảo ảnh, lướt qua lớp da bằng kim loại, dường như không cắt trúng, đôi mắt của Nha Loạn xoay một vòng, cảm thấy bất ngờ với sự việc này, nhưng ngay sau đó mọi động tác của anh ta khựng lại, cơ thể người máy dần trở nên mềm nhũn như bùn lầy rồi trượt thẳng xuống nền đất.Lục Minh Tiêu thu cây liềm giết thần lại, một tay nhấc cơ thể người máy của Nha Loạn lên, tay còn lại nhanh chóng đâm xuyên qua cái đầu bằng kim loại kia, móc bộ não điện tử của Nha Loạn ra, quay người đưa nó cho Lộ Dao.Lộ Dao chớp mắt, tiến lên trước nhận lấy nó: “Thân thủ không tệ.”Trông sắc mặt Lục Minh Tiêu hơi tiều tụy, mái tóc bạch kim dài, xõa ngang eo hơi khô xơ, không còn mượt mà, bóng bẩy như trước đây nữa.Lộ Dao nhíu chặt mày lại: “Anh sao thế?”Khóe môi Lục Minh Tiêu cong lên, lắc đầu đáp: “Đến nơi sâu nhất của nhà tù ngầm này sẽ có người mua sách.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận