Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 482 - Bản chất của phố U Linh 2



Chương 482 - Bản chất của phố U Linh 2




Bản chất của phố U Linh 2
Tần Thu Danh không nói nên lời.
Ngày tịnh thất xuất hiện cũng là ngày Bùi Tất đến đây. Sự hiểu biết về phố U Linh của anh ta hơn hẳn nhân viên làm việc ở nhà thờ. Anh ta cũng là người đầu tiên đưa ra ý kiến đưa người dị hóa vào tịnh thất quan sát.
Bây giờ cấp trên của nhà thờ đang càng ngày càng quan tâm đến ý kiến chữa trị người dị hóa của anh ta rồi thì anh ta lại đột nhiên muốn rời đi.
Ngoài ra, tịnh thất biến mất cũng khiến nhà thờ thiệt hại không nhỏ.
Bùi Tất không để ý đến Tần Thu Danh nữa mà xoay người đuổi kịp bước chân Lộ Dao. Anh ta lén quan sát vẻ mặt cô gái trẻ bên cạnh mình, thấy ánh mắt của cô bình lặng, trông rất bình tĩnh, cũng không có ý định chủ động nói chuyện với mình.
Sau khi đi qua khoảng sân rộng lớn, hai người đi ra khỏi cửa chính nhà thờ. Bùi Tất chủ động nói: "Qua bên kia đi, bây giờ không còn sớm nữa, để tôi lái xe đưa cô về."
Lộ Dao không từ chối.
Xe tuần tra của phòng an ninh toàn là loại moto địa hình cả, chiếc xe màu xám bạc của Bùi Tất lại nằm trong góc nên không nhìn kỹ có khi còn chẳng thấy đâu.
Lộ Dao ngồi lên yên sau: "Xe anh khác với xe họ nhỉ?"
Bùi Tất: "Tôi không phải nhân viên an ninh."
Nói xong, Bùi Tất rồ ga lái xe lên đường lớn, sau đó bắt đầu phóng như bay về hướng ngược lại với hướng lúc nãy Lộ Dao đến.
Lộ Dao: "... Anh đi nhầm đường hả?"
Bùi Tất cầm chặt tay lái, khóe mắt khẽ liếc Lộ Dao ở phía sau: "Cô cảm nhận phương hướng rất tốt."
Lộ Dao không đáp lời.
Bùi Tất: "Đây là đường tránh khu vực có tia thanh lọc, mặc dù hơi lòng vòng chút nhưng an toàn hơn."
Lộ Dao: "Không phải tia thanh lọc có thể làm giảm khả năng bị lạc nhân tính à?"
Nghe tên cũng giống tia sáng có chức năng thanh lọc làm sạch nữa.
Bùi Tất với tay vào túi áo còn hơi ẩm của mình lấy nửa gói thuốc lá ra, sau đó mở bao thuốc rồi cúi đầu ngậm một điếu: "Tôi hút điếu thuốc, cô không ngại chứ?"
Lộ Dao lắc đầu: "Ngại, xuống xe rồi hút."
Bùi Tất không nói gì, chỉ im lặng cất bao thuốc đi.
Chín giờ ba mươi phút tối, Lộ Dao lại lần nữa quay về khu phố phía Bắc ồn ào náo nhiệt.
Trên đường có quá nhiều người qua lại nên xe máy rất khó đi vào. Thế nên vừa tới ngã tư, cô đã nhảy xuống xe rồi.
Sau khi chính thức mở cửa kinh doanh, biển hiệu của cửa hàng DIY luôn bật sáng kể cả khi trong cửa hàng không có ai, tựa như đã hoàn toàn hòa nhập vào con phố náo nhiệt quái dị này rồi vậy.
Có hai người đang ngồi trên bậc thang trước cửa. Thấy vậy, Lộ Dao bước nhanh hơn một chút.
Ở cửa, Lưu Tịnh và Thái Ngữ Tinh cũng đã nhìn thấy cô nên đứng bật dậy.
Lộ Dao: "Sao hai người lại tới đây vào giờ này?"
Lưu Tịnh đáp: "Hôm nay cửa hàng không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lộ Dao: "Ý cô là gì?"
Lưu Tịnh nhìn chung quanh một chút rồi đẩy đẩy Lộ Dao: "Vào trong rồi nói."
Nghe vậy, Lộ Dao bèn mở cửa ra đón hai người vào.
Thấy bên trong không một bóng người, Lộ Dao vỗ ngực thở phào một hơi nhẹ nhóm: "Mấy nhân viên kia đâu rồi?"
Lộ Dao rót nước cho hai người bọn họ: "Tan làm rồi."
Lưu Tịnh không khỏi ngạc nhiên: "Hôm nay cửa hàng không xảy ra chuyện gì thật hả?"
Lộ Dao lắc đầu: "Buổi trưa có xảy ra chút chuyện nhỏ nhưng tôi đã giải quyết xong hết rồi."
Lưu Tịnh ngẩn người một lúc rồi cảm thấy như vậy cũng bình thường: "Nếu là cô thì tôi cũng không ngạc nhiên lắm."
Lộ Dao nhìn qua nhìn lại giữa Lưu Tịnh và Thái Ngữ Tinh: "Sao hai người lại đi với nhau vậy?"
Thái Ngữ Tinh: "Chỗ ở hiện tại của chị Tịnh chỉ cách chỗ tôi ở có một tòa nhà. Chiều nay chúng tôi tình cờ gặp nhau dưới tầng nên kết bạn cùng ra ngoài dạo một lát. Chị Tịnh muốn tới cửa hàng DIY xem thử, không ngờ chúng tôi vừa tới đã thấy thông báo tuyển dụng này."
Chiều nay trước khi đóng cửa ra ngoài, Lộ Dao đã dán một tờ thông báo tuyển dụng lên cửa, có điều không phải tuyển nhân viên mà là tuyển tình nguyện viên.
Đây là cách mà Lộ Dao đã nghĩ ra. Cô muốn dùng danh nghĩa tình nguyện viên để tìm nhân viên phù hợp. Như vậy thì không cần tới tòa nhà văn phòng ủy ban khu phố mà vẫn có thể giải quyết được vấn đề thiếu hụt nhân viên trong cửa hàng.
Lộ Dao: "Thì ra là vậy. Chẳng lẽ hai người muốn thử ứng tuyển?"
Lưu Tịnh hỏi ngay không chút suy nghĩ: "Chúng tôi có được không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận