Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 510 - Ai mà chẳng biết chứ? 4



Chương 510 - Ai mà chẳng biết chứ? 4




Ai mà chẳng biết chứ? 4
Trước khi đi ngủ, Lộ Dao, Bất Độc cùng Hắc Thứ đang hưng phấn chưa muốn ngủ và Viên Thịt Bò đi dạo một vòng quanh khe cây có gai. Hai mặt trăng to lớn treo giữa bầu trời chiếu xuống mặt đất bàng bạc.
So với nửa năm trước thì khe cây có gai hiện nay trông như một thành trì cổ xưa to lớn vậy. Sao trên trời lấp lánh phản chiếu ánh sáng xuống dòng sông, những ngôi nhà nhỏ chen chúc nhau như cây nấm, đất hoang đã được khai hoang và biến thành những cánh đồng vuông vức, tiếng côn trùng kêu vang hoà vào gió đêm mát rượi.
Sau khi đi dạo về, Hắc Thứ dắt Viên Thịt Bò ra đứng trước cửa khách sạn chào tạm biệt Lộ Dao và Bất Độc rồi mới lưu luyến không rời đi về nhà.
Lộ Dao và Bất Độc đứng nhìn Hắc Thứ và Viên Thịt Bò về nhà an toàn rồi mới quay lại khách sạn nghỉ ngơi.
---
Mười hai giờ đêm, khu phố phía Nam phố U Linh.
Quý Lâm Khải nằm trên giường lăn lộn mãi không ngủ được.
Ken két... Két két... Két két...
Chợt có tiếng vang khe khẽ vang lên từ ngoài cửa.
Quý Lâm Khải dỏng tai lên nghe ngóng rồi lặng lẽ đứng dậy, hai chân chạm xuống sàn nhà, cả khuôn mặt giấu kín trong bóng tối, ánh mắt sắc bén nhìn cánh cửa chằm chằm.
Thân phận của Quý Lâm Khải rất đặc biệt nên phòng anh ta ở là căn phòng ngầm bí mật nhất dưới lòng đất của tòa nhà này.
Bây giờ đã quá mười hai giờ đêm, chỉ cần là người dân có thường thức ở phố U Linh thì chắc chắn sẽ không lang thang ngoài đường vào giờ này, có khi ngay cả lang thang trong ngôi nhà của mình cũng không dám luôn.
Tầng hầm có một dãy hành lang rất dài với hơn hai mươi căn phòng nhưng lại chỉ có một mình Quý Lâm Khải ở đây, thế nên đáng lẽ giờ này bên ngoài phải im ắng không một tiếng động mới phải.
Thùng thùng... Thùng thùng...
Sau mấy giây im lặng, có tiếng gì đó như tiếng đập thùng thùng tiếp tục vang lên.
Cơ thể Quý Lâm Khải căng ra, chậm rãi cụp mắt xuống.
Hôm nay anh ta đi ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn đã bị gã tìm thấy.
Thời gian này tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi ở tầng trên rồi, không ai có thể cứu được anh ta, mà anh ta cũng không thể làm liên lụy đến người khác được.
Khẩu Desert Eagle anh ta vừa chế tạo ra hôm nay đã thủ sẵn dưới gối, bên trong có ba viên đạn.
Tối nay sau khi quay về đây, anh ta đã dùng nguyên liệu còn sót lại sau khi chế tạo trong cửa hàng DIY để làm ra thêm mấy viên đạn bình thường.
Mấy phút trôi qua, vẻ mặt Quý Lâm Khải càng ngày càng căng thẳng. Hình như anh ta nghe thấy cả tiếng làn da nhớp nháp trơn tuột kia ma sát với sàn nhà, giống như có một con bạch tuộc hoàng kim khổng lồ đang cố gắng lê lết trên đất bằng, để lại một đường nước ẩm ướt phía sau vậy.
Trong chớp mắt, tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, cứ như những gì anh ta nghe được lúc nãy chỉ là mơ vậy.
Nhưng Quý Lâm Khải hoàn toàn không dám thả lỏng, mồ hôi không ngừng túa ra trên trán, dần kết thành hạt to như hạt đậu rồi trượt xuống dọc theo sườn mặt. Quý Lâm Khải cảm nhận được giọt nước trượt xuống mang theo cơn ngứa lan tràn nhưng anh ta chỉ có thể cố gắng thở dốc.
Thùng... Thùng... Thùng...
"Quý... Lâm... Khải..."
"Ta... đến... tìm... mi... đây..."
"Két két..."
Khóa cửa hoàn toàn chẳng có sức chống cự nào trước sức mạnh ngang ngược. Trong bóng đêm tăm tối, khe cửa từ từ hé ra, một cái xúc tu bạch tuộc màu vàng kim duỗi vào.
Cơ bắp trên cánh tay Quý Lâm Khải vô thức giật giật. Giờ khắc này, sự sợ hãi gần như khiến anh ta bị đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích nổi.
Công tắc bật đèn nằm ngay bên mép giường nhưng anh ta hoàn toàn không có sức để nhấn vào đó.
Két...
Âm thanh kéo dài khiến người ta ê răng kia lại vang lên. Cửa bị đẩy ra.
Tiếng nước nhớp nháp truyền tới làm Quý Lâm Khải hiểu ngay nó sắp tiến vào.
Anh ta lập tức giơ tay lên túm lấy khẩu Desert Eagle dưới gối, sau đó giơ lên bắn mạnh hai phát về phía trước.
Phòng ngầm dưới lòng đất không có cửa sổ, trong phòng lại không bật đèn nên trước mắt Quý Lâm Khải chỉ rặt một màu đen thui, nhưng anh ta đã sống trong căn phòng này hai năm rồi.
Hai tháng trước lúc Thiên Não vẫn còn ở đây, mỗi lần bóng đêm buông xuống, Quý Lâm Khải đều sẽ được huấn luyện năng lực cảm nhận.
Những gì anh ta học được trong những lần huấn luyện đó chưa từng được ứng dụng lần nào, nhưng đã có cố gắng thì chắc chắn không uổng phí. Anh ta nghe thấy hai tiếng vang nặng nề đi kèm với tiếng rên không kịp che giấu.
Trúng rồi!
Khoảnh khắc đó, Quý Lâm Khải như được tiếp thêm sức mạnh. Nhờ vào sự quen thuộc địa hình căn phòng, anh ta nhích tới mép giường lần mò tìm kiếm công tắc đèn rồi không chút do dự bật lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận