Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 146 - Như ngóng nhìn thần linh 1



Chương 146 - Như ngóng nhìn thần linh 1




Như ngóng nhìn thần linh 1
Kỵ sĩ Thần Điện?
Lộ Dao đứng ở cổng, nhìn chằm chằm về phía nhà ấm Hoa Hồng.
Tử Diệp còn đang ôm Kết Hương, căn bản chẳng nghe thấy âm thanh bên này.
Tiếng sấm gầm vang, người tí hon vừa định ngẩng đầu lên lại co rút lại một cục.
Lộ Dao ngồi xổm xuống, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Hai người tí hon này là khách hàng nhận phòng hôm qua, sáng nay đã làm thủ tục trả phòng.
“Cho hỏi đã xảy ra chuyện gì?” Lộ Dao nhỏ giọng nói.
Thiên Lãng và Bối Bối ôm chặt cái rương trong lòng, làm như không nghe thấy lời hỏi thăm của Lộ Dao.
Đầu tóc quần áo Bối Bối ướt sũng, quỳ ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch: “Kỵ sĩ Thần Điện, xin cứu con của chúng tôi với!”
Người tí hon co quắp trên bậc thang dồn dập ngẩng đầu, Hà Âm đứng dậy trước nhất, bước nhanh đến mép bệ cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài.
Tử Diệp buông Kết Hương ra, an ủi nói: “Anh đi xem thử.”
Ở cổng, Thiên Lãng và Bối Bối trông thấy Tử Diệp thì như bắt được cọng cỏ cứu mạng, quỳ gối dịch về trước, túm chặt lấy góc áo Tử Diệp.
Bối Bối đỡ rương gỗ chứa phôi thai ra trước Tử Diệp, giọng khàn đặc: “Kỵ sĩ Thần Điện, xin anh hãy cứu lấy đứa bé.”
Buổi sáng, sau khi Thiên Lãng và Bối Bối trả phòng thì mang theo phôi thai tiếp tục lên đường về bộ lạc Hắc Nham.
Chỉ có về nhà nhanh nhất thì họ mới có thể yên tâm.
Nhưng đi được nửa đường, Bối Bối phát hiện hình như phôi thai không đập nữa.
Rương gỗ đựng phôi thai rất đặc thù, nghe nói là gỗ lấy từ cây thần, trạng thái của phôi thai sẽ truyền đến cha mẹ thông qua thành rương.
Thật ra đi cả chặng đường này, phôi thai của họ vẫn không có sức sống cho lắm, có khi tận nửa ngày cũng không đập gì.
Bối Bối vẫn luôn cho rằng tính tình đứa bé này hướng nội nên vẫn không nói cho Thiên Lãng.
Mà kể từ khi xuất phát vào sáng hôm nay, phôi thai của họ đã không còn nhịp đập nữa.
Bối Bối luôn để ý kiểm tra trạng thái của phôi thai.
Với tình huống thông thường, sờ vào vách hộp sẽ có độ ấm, nhưng cô ấy càng sờ càng thấy vách hộp lạnh đi, sau đó chỉ còn sót lại chút ít hơi ấm.
Hai người nhận ra, hình như phôi thai có vấn đề rồi.
Nhưng họ lại chẳng dám mạo hiểm mở rương gỗ ra.
Lúc ấy, Bối Bối nhớ ra buổi sáng lúc trả phòng khách sạn, cô ấy có trông thấy một cặp vợ chồng dị tộc, phái nam có mái tóc ngắn màu vàng nhạt, phái nữ có hai nốt ruồi bắt mắt ở khóe miệng và một đôi tai lông xù.
Mái tóc vàng là ấn ký của bộ lạc Thần Mộc.
Lúc Bối Bối và Thiên Lãng cầu phôi thai ở Thần Điện, thỉnh thoảng có nghe hai vị kỹ sĩ bên ngoài kề tai thì thầm.
Họ nói về đến vị kỵ sĩ Thần Điện rời khỏi bộ lạc với bạn đời dị tộc vào mấy năm trước, bạn đời của vị kỵ sĩ kia hình như đến từ bộ lạc Gấu Nhảy.
Kỵ sĩ Thần Điện khớp với hình tượng của Tử Diệp, Bối Bối và Thiên Lãng lập tức quay lại.
Lúc này về Thần Điện đã không kịp rồi, Tử Diệp là niềm hy vọng duy nhất của họ.
Tiếng mưa bên ngoài vội vã như trống đánh, trong khách sạn lại lặng ngắt như tờ.
Thiên Lãng và Bối Bối vô cùng bài xích Lộ Dao, cũng kiêng dè nhân viên người khổng lồ trong khách sạn, không cho họ đến gần.
Tử Diệp tiến lên sờ xung quanh rương gỗ, mặt không có biểu cảm gì, xoay người bảo họ mang rương bào thai lên lầu, đặt nó xuống mảnh đất trống trước tòa nhà gạch xanh.
Nhóm người tí hon xúm lại, Diên Vĩ và Trúc Châu rút ba chiếc khăn tắm sạch sẽ từ phòng giặt ủi đưa cho ba người.
Thiên Lãng và Bối Bối tùy tiện túm lấy khăn, lòng dạ vẫn ở rương bào thai.
Tử Diệp nhận khăn cẩn thận lau sạch nước trên rương, nghiêng mặt cụp tai xuống, không nghe thấy bất kỳ rung động nào.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn hai vợ chồng: “Không nghe thấy tiếng, chỉ có mở rương mới có thể kiểm tra tình hình.”
Rương bào thai liên kết với phôi thai, trước khi đứa bé chào đời, không phải tình huống đặc biệt thường không thể mở rương.
Mà lúc này đây chính là tình hình nguy cấp nhất, Tử Diệp nghi ngờ e là phôi thai này đã chết rồi.
Nhưng đối diện với Bối Bối và Thiên Lãng, cậu ấy không thể mở lời.
Thiên Lãng và Bối Bối nhìn nhân viên người khổng lồ ngồi đối diện bàn nấu ăn, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Họ không muốn mở rương bào thai ở nơi này, bị người khác nhìn thấy thì tiêu, nơi này còn có nhiều người khổng lồ đến thế.
Lộ Dao đứng lên, cách bàn nấu ăn nói: “Trúc Châu xếp một gian phòng cho họ, Tử Diệp đưa họ lên đi.”
Dặn dò xong, cô lại xoay đầu nhìn ba nhân viên người khổng lồ: “Buổi chiều được nghỉ, mọi người có thể tan làm sớm.”
Bà chủ phản ứng quá nhanh, Bạch Lộ ngơ ra một lát mới hiểu ý của cô.
Thanh Nghiên và Tiểu Trịnh đã đứng lên rồi.
Họ nhớ đến thiết kế cáp treo, không có ý định về sớm nên chạy qua cửa hàng kế bên ở nhờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận