Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 670 - Chúng muốn đưa bà về nhà 2



Chương 670 - Chúng muốn đưa bà về nhà 2




Chúng muốn đưa bà về nhà 2
Ti Kim vô thức nhớ đến “lời dạy bảo” của đàn anh Harold thêm lần nữa, dang rộng cánh tay cứu giúp con người yếu ớt một cách tung lung rất dễ bị dính lấy, nên mỗi lần hành động, trước tiên phải nghĩ cho kỹ bản thân có can đảm và kiên nhẫn để chịu trách nhiệm đến cùng với họ hay không.
Không đợi Ti Kim nghĩ ra cách, Trịnh Hàm đã chủ động hỏi: “Đặt đơn chạy vặt mà hai anh chị vừa nói là gì ạ?”
Ti Kim lấy một tờ rơi trong túi vải ra đưa sang: “Đây là tờ rơi quảng cáo của cửa hàng chúng tôi, đặt đơn bằng cột đặt đơn ở mặt sau có thể mua danh thiếp đặt đơn của cửa hàng. Danh thiếp là công cụ đặt đơn, trả vàng làm thù lao rồi thì sẽ có nhân viên chạy vặt nhận đơn đến chạy vặt cho hai đứa.”
Trịnh Hàm cầm tờ rơi lên đọc kỹ xong thì ngước lên nhìn Ti Kim: “Vậy em và em gái cũng có thể đặt đơn.”
Tô Linh khẽ trừng to mắt: “Trên người hai em có vàng à?”
Trịnh Hàm gật đầu, kéo một chiếc vòng cổ màu đen từ trong áo ra, đầu chiếc vòng cổ có thắt mấy hột vàng, mặt dây chuyền là một thẻ bình an bằng vàng, dày dặn và rất chắc, trông có vẻ trọng lượng vàng không nhỏ.
Trịnh Hân Hân cũng kéo một sợi dây chuyền thắt bằng dây màu đỏ từ trong cổ áo ra, mặt dây chuyền là khóa trường mệnh bằng vàng nguyên chất.
Thứ Trịnh Hàm không làm rơi mất là mấy thỏi vàng mỗi thỏi 10 gram và mấy sợi dây chuyền vàng trong hành lý mẹ xếp giúp họ, chúng được cậu ấy giấu trong gấu quần xắn lên của mình.
Tình hình của mẹ cậu ấy lúc đó đã khá tệ rồi, có thể ngay cả bản thân bà cũng không phân biệt rõ được món nào là đồ quan trọng, chỉ gom hết đồ ăn và đồ bà cảm thấy tốt cho vào một túi lớn rồi nhét hết cho cậu ấy. Món đồ có kích thước lớn đều rơi trên đường rồi, chỉ còn lại mấy thứ vàng vô dụng này.
Vốn dĩ Trịnh Hàm còn thấy mang theo rườm rà quá, định khi nào ra ngoài được sẽ lén vứt thỏi vàng đi, chỉ giữ lại mấy món trang sức vàng làm kỷ niệm.
Ti Kim chợt thở phào, lấy một xấp danh thiếp trong túi vải ra: “Không cần đặt đơn bằng tờ rơi, tôi có mang danh thiếp. Điền địa chỉ và nơi đến, sẽ có nhân viên chạy vặt rảnh việc đến đón hai nhóc nhanh thôi.”
Trịnh Hân Hân đáng thương nhìn Ti Kim: “Không phải là anh đưa chúng em đi sao ạ?”
Ti Kim: “Cái này phải xem hệ thống điều phối đơn hàng, vốn dĩ hôm nay anh phụ trách khu vực này. Nếu anh chạy không xuể mà trùng hợp có nhân viên chạy vặt rảnh đang ở gần đây thì sẽ là người khác đến đón hai nhóc. Nhưng đừng lo lắng, nhân viên bên anh đều rất mạnh, chắc chắn sẽ đưa hai nhóc đến điểm đến an toàn.”
Tô Linh nghe vậy thì lập tức lấy danh thiếp và bút trong ba lô ra kê lên đầu gối điền danh thiếp đặt đơn.
Ti Kim nhận được điều phối đơn hàng mới nhất từ hệ thống ngay lập tức, bèn nghiêng đầu nhìn Tô Linh.
Tô Linh cúi đầu không nhìn anh ta, tiện tay đưa bút cho Trịnh Hàm.
Cô ấy tin bạn của Ti Kim đều rất mạnh nhưng vẫn không kìm được mà hơi ích kỷ, tạm thời không muốn đổi nhân viên chạy vặt.
Trịnh Hàm dùng hột vàng trên vòng cổ mua ba tờ danh thiếp đặt đơn, nhận được rồi thì viết một tờ trước.
Lúc bốn người đem hai thùng vật tư ra khỏi siêu thị, nhân viên chạy vặt nhận đơn vừa đến cổng.
Harold dừng xe đạp điện lại, ngẩng đầu lên thì thấy Ti Kim ra ngoài chung với ba con người bình thường, nhạy bén nhận ra điều kỳ lạ.
Rõ ràng có Ti Kim ở đây, sao hệ thống còn điều phối đơn hàng gọi hắn đến?
Harold khẽ híp mắt lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sao thì Ti Kim cũng thấy hơi chột dạ bèn ngoảnh đầu giả chết, giơ tay chỉ vào hai anh em Trịnh Hàm: “Chúng tôi gặp được ở dưới hầm, họ biết được nghiệp vụ của cửa hàng thì đặt đơn.”
Harold nhìn lướt qua gương mặt của mọi người rồi bỗng dưng khoanh tay lại, dò xét Ti Kim: “Đừng nói là anh bỏ mặc khách hàng trên đường đi làm mà chạy đi cứu người đấy nhé?”
Ti Kim không sợ Harold nhưng tên này thường xuyên chạy theo Lộ Dao, quả thật giỏi hơn anh ta tí xíu xíu xíu xíu xíu trên phương diện công việc.
Hiện tại mọi người làm chung, luận về tư thì cũng thấy có tâm lý so bì chút.
Chỉ cần nghĩ đến việc Harold coi sơ suất của anh ta làm ví dụ điển hình công khai trắng trợn trước đồng nghiệp, ngón chân Ti Kim co chặt, da đầu tê rần.
Mất mặt quá.
Ti Kim mặt mày nghiêm túc: “Giờ làm việc, đừng thảo luận vấn đề cá nhân gây ảnh hưởng hiệu suất công việc, có gì tan làm rồi nói.”
Harold: “???”
Tô Linh và anh em họ Trịnh đứng ở đằng sau, tò mò đánh giá Harold.



Bạn cần đăng nhập để bình luận