Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 847 -



Chương 847 -




Còn Trịnh Lâm ngã cạnh cô ấy vốn là đội viên đội bảo vệ, dường như vi rút zombie trên người anh ta khuếch tán nhanh hơn, lúc co giật phản kháng sức lực cực mạnh, Trần Lễ và đội viên đội bảo vệ sắp không thể khống chế anh ta nổi nữa.
Nghe Chu Cầm vẫn còn đang do dự, Trần Lễ hét lên thất thanh: “Nhanh lên!!! Không được thì tiêm người trong tay tôi trước.”
Lúc Trịnh Lâm vùng vẫy đã đạp rơi mất giày quân đội, cả người điên loạn không gì bằng, ngón tay móc sàn xi măng đến mức máu thịt lẫn lộn, răng cắn vào lưỡi làm máu tuôn ra, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ không rõ nghĩa.
Người dân giơ dao rìu vây bên ngoài chỉ nghe tiếng thôi đã thấy da đầu tê rần, người đàn ông cầm dao tông bịt tai lại bằng một tay, cúi người giậm chân như mắc chứng cuồng loạn, giọng khàn đặc, gần như là cầu xin: “Giết anh ta đi! Giết anh ta đi! Cầu xin các người mau giết anh ta đi!!!”
Căn cứ bị zombie bạo động bao vây tấn công xóa sổ toàn bộ người dân cả căn cứ, con người yếu ớt không chịu nổi một đòn trước zombie!
Không gì bất ngờ, nhà kho này sắp là nơi chôn xác của họ, mong mỏi cuối cùng của người đàn ông kia chẳng qua chỉ là một cái chết bình thường, đối mặt với đội ngũ không biết từ đâu lòi ra bất thình lình này—Không những đột ngột xâm nhập vào mộ phần họ chuẩn bị cho bản thân mà còn mang theo hai người bị zombie cắn đi vào, thành tâm khiến họ có muốn chết cũng không yên ổn.
Mỗi ngày qua đều sống dưới áp lực cao, nay hy vọng cuối cùng cũng bị phá tan, người đàn ông đã đứng trên bờ vực suy sụp!
Đội trưởng đội bảo vệ Tần Thiên muốn xoa dịu cảm xúc của người đàn ông, đang định nói chuyện thì ông ta lại giơ dao tông lên xông thẳng tới.
Tần Thiên khẽ nhướng mày, tiến lên vài bước chặn phía trước đội viên, khẽ nghiêng người tránh khỏi con dao tông đâm thẳng tới, báng súng thuận thế đập lên mu bàn tay người đàn ông.
Ông ta bị đau, con dao tông rơi xuống đất.
Tần Thiên giẫm chân lên lưỡi dao, hai tay vặn lại bỗng chốc bẻ ngược hai tay người đàn ông ra sau lưng rồi đè đầu gối lên lưng ông ta, quay đầu lại gọi một đội viên: “Trói ông ta qua một bên nghỉ ngơi.”
Phía sau đội viên đội bảo vệ, đột nhiên Trần Lễ hoảng sợ cầu xin: “Một người nữa đến đây giúp đi, chúng tôi không kìm anh ta nổi nữa.”
Tần Thiên quay đầu lại nhìn thì đã có hai đội viên đi qua đè Trịnh Lâm lại.
Trịnh Lâm có gì đó rất lạ, tốc độ zombie hóa cực nhanh, sức cũng cực kỳ mạnh, bốn người đàn ông đè tay chân anh ta lại nhưng anh ta vẫn đang vùng vẫy dữ dội.
Phía sau có một nhóm người dân cảm xúc bất ổn, bên ngoài nhà kho toàn là zombie, với tình hình trước mắt mà nói có lẽ giết chết Viên Phác và Trịnh Lâm chính là biện pháp tốt nhất.
Viên Phác là nghiên cứu viên đang nghiên cứu thuốc ngăn chặn để ngăn chặn vi rút zombie lan rộng trong cơ thể người, cũng đã có được ít thành quả rồi.
Chưa đến tình huống bất đắc dĩ, Tần Thiên không muốn giết chết cấp dưới của cô ấy và mình.
Nhưng hiện tại đã đến lúc cần phải đưa ra quyết định rồi...
Tần Thiên giơ súng lên chĩa vào Trịnh Lâm vẫn đang giãy giụa thì bỗng dưng cửa nhà kho bị đẩy ra từ bên ngoài, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn sang, trái tim vốn đang treo lên lúc này đập mạnh mất kiểm soát.
Hai đội viên trinh sát đi vào nối tiếp nhau, ánh mắt lộ ra vẻ phấn khởi vô cớ, không đóng cửa lại ngay mà còn chủ động bước sang một bên nhường đường cho tám người chưa từng gặp đi vào theo hàng, họ đang đeo khẩu trang màu trắng nên nhìn không rõ tướng mạo, trên vai mỗi người đều có đeo một chiếc túi vải may tay kiểu dáng giản dị.
Tần Thiên nhíu mày, ngước lên nhìn đội viên trinh sát.
Đội viên trinh sát trẻ hơn trả lời: “Đội trưởng, họ là người đến từ bên ngoài căn cứ. Lúc nãy chúng tôi gặp zombie biến dị ở cổng, suýt thì xảy ra chuyện rồi, may mà gặp được tiểu đội Lộ Dao.”
Tần Thiên nhíu mày: “Tiểu đội Lộ Dao?”
Lộ Dao nhìn lướt quanh nhà kho.
Người còn sống sót của cả căn cứ đều ở đây hết.
Tần Thiên cũng đang đánh giá họ, nhất thời không nói chuyện.
Người đàn ông cầm dao tông muốn tấn công Tần Thiên lúc nãy tên là Trương Tĩnh, ông ta bị trói cả tay lẫn chân ngồi tựa vào tường.
Ông ta kinh hồn bạt vía đánh giá đám người vừa tiến vào, bỗng từ từ trừng to mắt, giọng khàn đặc kéo dài, vừa nghi hoặc vừa kinh hoàng: “Hạ Hoài Tung? Thế mà cậu chưa chết à?”
Hạ Hoài Tung và Lý Mật chạy khỏi căn cứ, Tiết Thiến ra ngoài làm nhiệm vụ trở về căn cứ biết tin bèn đích thân chạy đến thành phố Cao Thăng bắt người, nhưng người không bắt về được mà còn lừa luôn trưởng căn cứ đến thành phố Cao Thăng.
Kết quả mấy đội tìm kiếm và cả trưởng căn cứ đều không quay về.



Bạn cần đăng nhập để bình luận