Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 424 - Tổ đội 1



Chương 424 - Tổ đội 1




Tổ đội 1
Lộ Dao cảm thấy khó hiểu, Đại Hội Tiên Ma vẫn chưa kết thúc nhưng nhiệm vụ cuối cùng đã được mở ra rồi.
Phong ấn tà thần, nhiệm vụ này sao cứ cảm thấy như đang ép buộc người khác thế.
Lộ Dao đã không còn muốn đi vạch trần hệ thống thay thế, truy hỏi có phải nhiệm vụ bị nhầm lẫn gì không nữa rồi.
Vì cô biết sẽ không có kết quả gì cả.
Lúc hệ thống hiện thực hóa ước mơ vẫn còn ở đây thì còn có thể giải thích với cô.
Bây giờ cô cũng biết rõ một điều, đầu năm hệ thống hiện thực hoá ước mơ rời khỏi e là cũng chỉ để lót đường cho sự việc ngày hôm nay.
Chỉ là không biết hệ thống biết chuyện hay là bị người khác gài bẫy.
Lộ Dao do dự một lúc, đứng dậy bước ra ngoài, tiện miệng dặn dò vài câu: “Tiểu Chung, nói các đệ tử của tông môn đi thông báo với các giới rằng mời các tiền bối có tiếng nói của lục giới nửa canh giờ sau họp ở phòng nghỉ.”
Tiết Lễ đứng dậy đẩy ghế ra, bước đến hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Lộ Dao đang chuẩn bị ra ngoài kiểm tra tình hình trước.
Nếu như là tà thần sống lại thật vậy thì nó sẽ là chuyện lớn liên quan đến an nguy của lục giới.
Cô cũng sẽ không một mình chạy đi phong ấn tà thần như nhiệm vụ yêu cầu.
Nói ra thì có thể hơi lạ, Lộ Dao đã mở tiệm được hơn một năm, cô cũng đã gặp được không ít người và chuyện kỳ lạ, cũng đã thu hoạch được một ít năng lượng kỳ dị, nhưng cô lại chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gánh vác thứ gì đó một mình.
Nói cho cùng thì sức mạnh của một người cũng có hạn.
“Tôi thấy có gì đó không ổn nên muốn ra ngoài xem thử trước. Mong Đại Vương hãy thông báo lại với Quỷ tộc.”
Tiết Lễ là Quỷ Vương quản lý điện thứ mười của Minh giới.
Chuyện này cũng không cần truyền lời làm gì, trước mắt trong các Quỷ tộc xuất hiện ở tiệm net thì hắn là người có địa vị cao nhất.
Lộ Dao lấy trượng Quy Giới ra, quay người bước ra khỏi tiệm net.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà bầu trời của núi Bất Tiên lại có một luồng lốc xoáy tà khí khổng lồ.
Trên con đường lên núi, những người phàm, Yêu tộc vốn đang trông coi các sạp hàng đợi Đại Hội Tiên Ma kết thúc và các tiểu đội tu sĩ tuần tra đều như bị mất hồn, ngã gục bên ven đường, trong không khí tràn đầy mùi máu tanh nồng.
Rừng cây bị chặt ngang thành từng đoạn, đá sỏi bay khắp nơi, các động vật nhỏ đang sống trong núi chạy loạn cả lên, xung quanh trở nên hỗn loạn, máu thịt văng tứ tung.
Lộ Dao đứng ngoài cửa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hình như giữa lốc xoáy tà khí ấy có một pho tượng lúc ẩn lúc hiện.
Tiết Lễ không đi tìm các tộc nhân của mình mà đi theo sau Lộ Dao, sau khi quan sát dị tượng bên ngoài cửa tiệm thì mặt hắn biến sắc: “Sao lại như thế chứ?”
Giữa cơn lốc xoáy tà khí ấy có vài cánh hoa màu đỏ tươi đã bị tàn phá nghiêm trọng đang cố gắng giãy giụa khỏi sự kiểm soát, bay thẳng ra ngoài, sau đó dập dìu đáp xuống trước cửa tiệm net, tụ lại thành hình dáng của một người.
Lộ Dao tiến lên trước đỡ lấy đào hoa yêu, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Quần áo trên người Vũ Lăng rách tả tơi, bộ quần áo màu hồng phấn dính đầy các vết máu loang lổ, trông vô cùng chật vật, sau khi nhìn rõ được người trước mắt mình là Lộ Dao thì muốn đẩy cô ra: “Chạy nhanh đi, chạy đi——”
Ả điên đó đã đọa ma thành thần, người đầu tiên muốn nhắm đến chính là bà chủ.
Bây giờ trong lòng Vũ Lăng rất phức tạp, khó nói nên lời, vốn hắn không thể nhìn tiếp bộ dạng đau khổ vì tình của Cơ Trang nữa nên mới đưa hắn ta đến Ma vực cứu Ngọc Dao tiên tử, không ngờ lại gây ra đại họa.
Ngay lúc này đột nhiên Tù Ngọc chạy từ trong cửa tiệm ra, đôi mắt đỏ như máu, ngẩng đầu lên nhìn bức tượng trên bầu trời của núi Bất Tiên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nàng ta đang gọi ta.”
Lộ Dao không tập trung nên không nghe những gì Tù Ngọc nói, cô cầm lấy trượng Quy Giới đứng chắn trước mặt Tù Ngọc như một thói quen: “Bên ngoài nguy hiểm, vào trong tìm An An và bé nhân sâm đi.”
Hai tay Tù Ngọc nắm lại thành quyền, vẫn không động đậy.
Lộ Dao lại gọi thêm một tiếng: “Tù Ngọc?”
Tù Ngọc dường như hoàn hồn lại, nhìn Lộ Dao bằng đôi mắt sâu xa, sau đó quay người bước vào tiệm.
Tiết Lễ đặt một tay lên trán, nhìn một lúc lâu: “Trên đó còn có người khác.”
Vũ Lăng nôn ra một ngụm máu, hơi thở yếu ớt: “Là Cơ Trang và Ma Tôn, không kịp nữa rồi… tà thần… đã… sống lại rồi…”
Trạch Duyên cũng ở đây sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận