Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 876 -



Chương 876 -




Trong phòng khách có hai thi thể đã thối rữa nát nhừ ra trên sàn nhà, mùi thối bốc lên nồng nặc, xung quanh tản ra vô số vết máu lớn và mủ dịch, còn bị phơi gió lâu ngày nên đã biến thành bãi ố đen vàng.
Đinh Tình im lặng đi tới bên cạnh thi thế, cứ như không hề ngửi thấy mùi gì khó ngửi vậy. Cô ấy nhìn chăm chú từng tấc di thể của ba mẹ sau đó cúi đầu lấy Thanh Khiết phù từ trong bao đồ ra.
Cô ấy dùng Thanh Khiết phù dọn dẹp sạch sẽ sâu bọ và vết máu đầy đất, kiên nhẫn sửa sang lại vẻ ngoài cho ba mẹ rồi thay quần áo mới cho bọn họ, cuối cùng là đưa bọn họ và quan tài trước đó đã nhờ bà chủ chuẩn bị cho.
Lộ Dao cho Đinh Tình mượn một cái túi càn khôn. Quan tài, áo quan và tiền giấy đều được cô ấy bỏ hết vào trong đó.
Thành phố Hùng Năng có nghĩa trang.
Đinh Tình quyết định đưa quan tài của ba mẹ mình tới đó. Người trông coi ở đây đã biến thành zombie và bị kẹt trong căn phòng chật hẹp, đang phát ra những tiếng gào nhức óc.
Trong nghĩa trang còn rất nhiều ngôi mộ vô chủ. Đinh Tình không chôn ba mẹ mình trong đó mà đi tới rừng cây bên cạnh đào một cái hố to, sau đó vùi quan tài vào.
Cô ấy ngồi trước mộ ba mẹ suốt hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi bầu trời mờ tối mới chết lặng đứng dậy đi ra con đường bên ngoài nghĩa trang.
Mặc Chúc lặng lẽ đi theo Đinh Tình như một khán giả quan sát một tang lễ hiu quạnh.
Lúc rời khỏi nghĩa trang, đầu ngón tay anh ta bỗng khẽ nhúc nhích. Con zombie vốn là người trông coi đột nhiên không gào rú nữa. Nó chậm rãi nằm rạp xuống mép giường trong phòng như ngủ mất vậy.
Sau khi đi ra khỏi nghĩa trang, Đinh Tình lái xe đạp điện chở Mặc Chúc trở lại chỗ có truyền tống trận. Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã rời khỏi thành phố Hùng Năng trở lại cửa hàng dịch vụ chạy vặt ở thành phố Cao Thăng.
Địa điểm bọn họ trở về là ở phía sau phòng làm việc.
Đinh Tình nói cám ơn Mặc Chúc sau đó xoay người đi ra ngoài tìm Lộ Dao.
Lúc này cửa hàng đã đóng cửa, các nhân viên chạy vặt cũng đã tan làm, chỉ còn bà chủ vẫn còn đang cố gắng ghép đống mảnh ghép trắng tinh trong phòng làm việc dành cho nhân viên.
Lúc Đinh Tình đi vào thì Trịnh Hàm và em gái Trịnh Hân Hân của cậu ấy đang ngồi một góc ghế sô pha.
Nghe tiếng mở cửa, Lộ Dao không cả ngẩng đầu lên: "Làm xong chuyện rồi hả?"
Đinh Tình đi vào kính cẩn khom lưng với cô: "Tôi làm xong rồi, cảm ơn bà chủ đã quan tâm."
Lộ Dao lắc đầu nói: "Cô nói mấy lời này nghe khách sáo quá. Chuyến đi này cô vất vả rồi, tan làm quay về nghỉ ngơi sớm chút đi."
Đinh Tình xoay người đi ra ngoài. Lúc chạm mặt Mặc Chúc ngoài cửa, cô ấy khẽ gật đầu chào anh ta.
Mặc Chúc đi vào, thấy Lộ Dao thì định nói gì đó, ai ngờ lại thấy cả anh em Trịnh Hàm nên đành im lặng nuốt lời định nói vào trong.
Lộ Dao đang chờ anh ta về nên lập tức chào hỏi: "Ngài về rồi à? Muốn ăn cơm không?"
Mặc Chúc muốn ăn nhưng đang có nhân viên khác ở đây nên anh ta chỉ lắc đầu.
Lộ Dao nhìn ra được vẻ bối rối từ khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của Mặc Chúc, có điều cô lại làm bộ như không nhìn ra, chỉ quay sang nói với anh em Trịnh Hàm: "Trịnh Hàm và Hân Hân có chút việc muốn nhờ ngài. Làm xong lại trở về ăn cơm tối nhé."
Trịnh Hàm nói ngay: "Cứ để anh Mặc Chúc ăn cơm trước đi ạ. Bọn em không vội đâu."
Trịnh Hàm vốn định nhờ bà chủ nhưng sau khi nghe xong vấn đề của cậu ấy, bà chủ lại tỏ vẻ có người phù hợp hơn sẽ giúp cậu bé giải quyết.
Mới đầu Trịnh Hàm tưởng người mà bà chủ nói là Harold, không ngờ đến khi tan làm Harold dẫn các nhân viên về rồi mà bà chủ vẫn không nói gì. Hoá ra cô muốn nhờ nhân viên chạy vặt mới tới này.
Mặc Chúc nhất thời ngẩn cả người, đầu óc liên tục lặp lại cách xưng hô vừa rồi kia.
Anh Mặc Chúc...
Mấy chục nghìn năm rồi không còn ai gọi anh ta như vậy nữa.
Lộ Dao trả lời giùm luôn: "Không sao đâu, anh Mặc Chúc của em không đói bụng, làm xong vừa lúc về ăn khuya luôn."
Anh Mặc Chúc...
Lại một lần nữa Mặc Chúc chìm vào khoảng lặng, cuối cùng cũng muốn màng nhận ra hình như bà chủ ghét mình...
Anh ta nghĩ vậy, ngoài miệng cũng hỏi vậy luôn.
Lộ Dao tốn công mất sức ghép tranh cả ngày thật sự đang hơi bực bội, có điều cô cũng chỉ ngẩng đầu liếc anh ta một cái rồi cất giọng như rất bất ngờ: "Sao ngài lại nghĩ vậy được chứ?"
Bỗng nhiên bị ba đôi mắt trong veo nghi ngờ nhìn chằm chằm, Mặc Chúc kiểu: "..."
Thế là Mặc Chúc mới từ thành phố Hùng Năng trở về chưa đầy năm phút đã lại phải cưỡi xe ra ngoài làm nhiệm vụ mới.
Lần này anh ta chở anh em Trịnh Hàm tới khu chung cư Kim Quế, còn đến đây làm gì thì Mặc Chúc còn chưa kịp hỏi.
Trịnh Hàm ngồi sau nắm chặt áo Mặc Chúc, dọc đường đi cứ đắn đo suy nghĩ mãi, cuối cùng không nhịn được nói: "Bà chủ là người tốt, không phải chị ấy có ý kiến với anh đâu."
Mặc Chúc: "..."
Tuổi Trịnh Hàm không lớn lắm, sau khi mẹ mất, cậu ấy cùng em gái may mắn gặp được nhân viên chạy vặt nên mới có thể sống sót.
Cậu ấy chưa bao giờ quên ơn cứu mạng này.
Sau này tới cửa hàng làm nhân viên chạy vặt rồi, cậu ấy luôn tiến về phía trước, cũng biết có rất nhiều người muốn có được công việc ổn định lương thưởng hậu hĩnh này nhưng bà chủ vẫn chọn cậu ấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận