Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1203 -



Chương 1203 -



Nhìn thấy vẻ tò mò nóng lòng muốn biết trong đôi mắt đỏ tươi của đối phương, Lộ Dao không khỏi buồn cười. Cô chép miệng nói: "Năm nay cậu mấy tuổi rồi?"Lục Minh Tiêu: "Mười chín."Lộ Dao: "Không phải, tôi hỏi tuổi thật của cậu cơ."Lục Minh Tiêu ngửa đầu lên nhìn lá trúc đan xen vào nhau tạo thành một khoảng râm mát thanh tịnh. Lòng anh cũng dần bình tĩnh lại. Sau mấy giây nghiêm túc suy nghĩ, anh chần chừ đáp: "Ít nhất cũng mấy nghìn tuổi rồi, tôi không nhớ rõ nữa."Lộ Dao: "Vậy bao giờ cậu mới già yếu?"Lục Minh Tiêu lắc đầu: "Thần linh sẽ không già yếu, chỉ có biến mất thôi."Lộ Dao ra vẻ bừng tỉnh cười cười: "Hoá ra cậu là thần."Lục Minh Tiêu nhìn cô chằm chằm: "Chẳng phải ngay từ đầu bà đã biết rồi sao? Tôi là kẻ giết thần, chuyên giết những kẻ như bà."Lộ Dao quay mặt đi chỗ khác. Cô nhìn ruộng đất trùng điệp xa xa qua khe hở của mấy thân trúc thẳng đứng rồi hiền hoà nói: "Phù du bình minh sinh ra hoàng hôn tàn lụi, vòng đời của bướm trắng chỉ có mấy ngày, hoa màu cũng chỉ trồng dưới đất nhiều nhất là mấy tháng đã phải thu hoạch rồi, con người chẳng qua chỉ sống lâu hơn những sinh mạng đó một chút thôi. Cuối cùng tất cả sinh vật đều sẽ đi đến hồi kết. Cậu nói xem tại sao con người chúng ta cứ mong chờ kiếp sau làm gì chứ?"Nghe cô nói vậy, Lục Minh Tiêu không khỏi hoảng hốt chốc lát.Lộ Dao: "Từ khi sinh ra đến khi chết đi, sinh mạng không ngừng trải nghiệm hết cái này đến cái khác, chết cũng chỉ là cái kết mà thôi. Nếu dù sao cũng phải chết thì sao không trải nghiệm quá trình đi đến đó một cách tốt đẹp hơn chứ?"Lục Minh Tiêu nhíu mày: "Bà làm vậy thì được gì?"Lộ Dao lắc đầu: "Có lẽ tôi chẳng được gì cả, đơn giản chỉ là tôi muốn làm vậy thôi."Lục Minh Tiêu xoay người quay về con đường cũ, vừa đi vừa khoát tay: "Tôi sẽ đợi thêm mấy ngày nữa."Lộ Dao cũng nghỉ đủ rồi nên nhờ Hoa Li đỡ mình đứng dậy xoay người về.Đêm khuya, rất nhiều linh hồn đang quằn quại đau đớn tụ tập trước cửa hàng cho thuê người máy. Lộ Dao mở cửa ra, chủ động đi về phía những người đó.Sau khi nhận được tấm thẻ bài màu đen, bọn họ dần tản đi.Sáng sớm hôm sau, có mấy thực vật nhỏ bé lặng lẽ xuất hiện trong những góc vắng ở thị trấn Đồng Hoa, trong huyện thành hoặc những thị trấn nhỏ khác.Chúng nó một là nhô lên ở ven đường, hai là ở trong đồng ruộng, thậm chí có chậu hoa mọc trên sân thượng nhà dân nữa. Chủng loại đa dạng không chỉ có cỏ cây hoa lá bình thường mà còn có cả rau mầm nữa.Những thực vật chẳng biết từ đâu tới đó tự do tự tại cắm rễ ở nơi mà mình thích.Chiều hôm sau, Lộ Dao vừa đi dạo bên bờ ruộng về, mới bước tới gần nhà mình đã gặp một bà cụ.Thấy Lộ Dao về, bà cụ kia giơ tay lên lau nước mắt rồi nhanh chóng tiến về phía cô: "Cuối cùng bà cũng về, tôi muốn thuê mấy người máy ở chỗ bà."Trong cửa hàng có Tinh Đường trông nom nhưng bình thường mọi người tin tưởng Lộ Dao hơn.Lúc Lộ Dao không có nhà thì việc kinh doanh của cửa hàng cũng đi xuống.Bà cụ này họ Chu, hiện đang sống chung với bạn già và một đứa cháu trai.Cháu trai bà ấy đang học trung học ở trấn trên. Hôm nay là chủ nhật nên sau khi ăn cơm trưa xong bà cụ đã bắt xe đưa cháu trai tới trường.Nhưng lúc nãy giáo viên ở trường gọi điện tới bảo cháu trai bà ấy chưa đến trường. Điều này khiến bà cụ lo lắng không thôi.Bà ấy cũng gọi điện báo cho con trai con dâu rồi nhưng vừa nghe nói không thấy con trai đâu, hai người kia đã mắng bà cụ một trận rồi bảo bà ấy đi báo cảnh sát.Bà cụ vội vàng lên trấn trên báo cảnh sát nhưng vì cậu bé kia mới biến mất không lâu, chưa thể chắc chắn rằng cậu bé đã mất tích nên trước mắt chưa thể báo án được, người nhà vẫn phải tự đi tìm cái đã.Trước giờ bà Chu chưa từng vào thành phố bao giờ nên không dám đi một mình. Bà ấy nghe người ngoài giới thiệu cửa hàng cho thuê người máy nên mới cuống cuồng chạy đến đây tìm Lộ Dao.Nhưng người máy mà cửa hàng của Lộ Dao cho thuê đa số là để dùng trong nhà nên không giỏi tìm người tìm vật.



Bạn cần đăng nhập để bình luận