Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 624 - Mấy cái dây chuyền vàng 1



Chương 624 - Mấy cái dây chuyền vàng 1




Mấy cái dây chuyền vàng 1
Tù Ngọc chẳng sợ Harold, quay người gọi hai người ủy thác đặt đơn qua thanh toán, xác nhận yêu cầu chạy vặt: “Chuyển hết hành lý của bốn người đây ra khỏi khu chung cư này là được nhỉ?”
Đường An Kỳ: “Chúng tôi muốn đổi chỗ ở, điểm đến của đơn chạy vặt thứ hai là đường Quan Âm.”
Ti Kim: “Không phải nơi đó rất gần cửa hàng nhà chúng tôi sao?”
Khương Nghệ Phỉ im lặng nhìn mắt và tóc của Harold, Ti Kim và Tù Ngọc mãi, màu mắt của ba người cũng khác hẳn nhau, còn có màu mắt hiếm như đỏ, xanh lam thế này nữa ư, thật sự khá đặc biệt.
Ngoại hình của họ cũng không giống người nước Hoàng Kim, nhưng nói chuyện lại không có khẩu âm gì.
Nghe giọng của Ti Kim, Khương Nghệ Phỉ vô thức tiếp lời: “Vâng, chúng tôi muốn dọn đến ở gần cửa hàng chạy vặt chút.”
Harold đi vào nhà nhìn hành lý của họ, ít hơn tưởng tượng của hắn.
Hai chiếc va li du lịch, bốn cái ba lô to và ba thùng giấy dán chung với nhau bằng băng keo trong.
Chu Minh Dương chạy vào giải thích: “Chúng tôi có thể tự đeo ba lô, các anh giúp chuyển thùng giấy và vali du lịch xuống là được.”
Harold nhìn tấm thân gầy gò của anh ta một cái rồi tỏ thái độ ghét bỏ thấy rõ: “Lát nữa các cậu đi theo Tù Ngọc với Ti Kim, tôi sẽ cầm đồ xuống. Tù Ngọc là cô gái tóc đen kia, còn thằng cu tóc vàng là Ti Kim.”
Ti Kim nghe thấy, nổi giận tiến lên.
“Nói ai là thằng cu tóc vàng đó?”
Harold chẳng thèm đoái hoài.
Thân là đàn anh, Harold thản nhiên bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Vũ khí của Tù Ngọc có phạm vi tấn công rộng nên dẫn đầu để dọn đường, khách hàng đi ở giữa, Ti Kim yểm trợ đằng sau để tiện xử zombie tiếp cận lần nữa.
Hành lý trong nhà không tính là nặng nhưng thể tích rất lớn, không nhờ công cụ hỗ trợ, một mình rất khó chuyển xuống trong một lần.
Harold không muốn lên lầu hai lần bèn lấy giường đơn trong nhà quấn bốn cái ba lô lại chung với nhau rồi lén dùng ma pháp cố định trên lưng, tay trái xách va li, tay phải cầm thùng giấy đi sau Ti Kim.
Hắn không sợ bị zombie cắn, nếu mà có con nào bị mù nhào lên là hắn một phát đá bay liền.
Khi gần xuống lầu, Tống Húc và Chu Minh Dương định bỏ cuộc, chẳng có tí phòng hộ nào, theo ba nhân viên chạy vặt xông vào đống zombie, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm người ta thấy da đầu tê rần.
Tù Ngọc nghe thấy họ kề tai xì xầm bèn đi qua khoác vai Đường An Kỳ và Khương Nghệ Phỉ: “Yên tâm, sẽ không để các cô bị zombie cắn đâu. Đi ra ngoài nhanh lắm, mấy phút là có thể kết thúc rồi.”
Tống Húc và Chu Minh Dương càng thấy không đáng tin hơn, dưới khu chung cư toàn là zombie, ra ngoài tuyệt đối là thập tử nhất sinh, nào có dễ như cô ấy nói chứ.
Harold thu xếp đóng gói xong, phát hiện họ còn cắm cọc tại chỗ chưa đi, mất kiên nhẫn hối thúc: “Đi thôi, chạy xong đơn này còn phải đến đường Kim Bác phát tờ rơi.”
Đầu cầu thang tầng một có mấy con zombie chen chúc, nhóm Tù Ngọc vừa xuất hiện đã lập tức kích thích chúng hét to rền trời.
Âm thanh khàn đặc rít tai kia làm người ta thấy tê da đầu.
Tù Ngọc nhanh tay đâm trường kiếm nhọn như kim qua, ghim chính xác vào mi tâm của zombie, sau đó xử hết toàn bộ zombie chặn lối đi như xiên hồ lô đường.
Vừa xiên xong một que, cô ấy tiện tay vứt một cái, năm sáu con zombie từ tầng một ngã xuống dưới lầu.
Bốn sinh viên đại học đi chính giữa giây trước còn run lẩy bẩy, giây sau đã cạn lời nghẹn họng.
Đây là sức mạnh ma quái và tốc độ tay gì vậy?
Hành lang từ tầng một trở xuống chi chít zombie chen chúc nhau, nhìn lướt qua một cái toàn là đầu zombie tròn lũm trông như khoai tây chiên giòn cả củ.
Kiếm của Tù Ngọc đảo cái như cưa điện, vừa nhanh vừa im lặng, người đã đi qua được vài giây rồi đầu khoai tây mới rơi khỏi cái vỏ xác.
Cô ấy dọn đường quá sạch, Ti Kim và Harold ở đằng sau chẳng có niềm vui lao động gì cả.
Lúc mới xuống khách hàng còn run như cầy sấy, dần dần thấy yên tâm, giờ đã hơi mất cảm giác rồi.
Rốt cuộc là họ có vấn đề hay là những nhân viên chạy vặt này có vấn đề?
Họ đang xử lý zombie đó sao? Cứ như đang quét rác trên đường phố ấy.
Một hàng người đi đến cổng lớn khu chung cư Bình An, còn khoảng năm mét nữa là có thể thoát khỏi đám zombie thì trong tòa nhà sau lưng đột nhiên có người la lên.
“Cứu chúng tôi với! Cứu chúng tôi với!”
“Tầng bảy đơn nguyên số một còn có người ở, đừng đi mà, cứu chúng tôi với!”
“Tòa B đơn nguyên số ba cũng có người, cứu mạng, zombie sắp lên tầng ba rồi!”
Harold ở phía sau nói: “Đưa khách đến nơi an toàn trước.”
Ti Kim và Tù Ngọc không quan tâm người kêu cứu đằng sau, bảo vệ và đưa bốn người Đường An Kỳ đi băng qua giữa đám zombie, mãi đến khi hoàn toàn thoát khỏi đó, đi đến chỗ họ đỗ xe đạp điện.
Người kêu cứu trên lầu giờ đã bắt đầu chửi ầm lên, chửi cực kỳ khó nghe.
Mấy sinh viên đại học này nghe mà nhíu mày suốt, họ chỉ thấy mấy người này hoàn toàn không biết suy nghĩ.
Dù không hiểu nội tình đi chăng nữa, bộ không thấy lúc nãy họ đi xuyên qua đám zombie kia tuyệt vời cỡ nào sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận