Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 715 - Quốc gia của linh hồn 4



Chương 715 - Quốc gia của linh hồn 4




Quốc gia của linh hồn 4
Hằng năm vào tháng tám, khi hoa quế nở rộ tỏa hương thì àa nội luôn hái hoa quế để làm món kẹo hoa quế và bánh hoa quế.
Lúc nhỏ Kỳ Sâm rất thích ăn những món này, nhưng sau khi lớn lên thì không thích ăn đồ ngọt nữa, những lúc nhớ lại món kẹo hoa quế và bánh hoa quế mà bà nội làm thì chỉ thấy ngấy tận cổ.
Nhưng có ai ngờ được hắn ta lại rời khỏi thế gian này còn sớm hơn cả ông bà nội chứ.
Có lẽ do bị bầu không khí của sự kiện lần này ảnh hưởng nên gần đây hắn ta luôn nhớ đến món kẹo hoa quế và bánh hoa quế mà bà nội từng làm.
Đúng lúc có nguyên liệu sẵn nên đã không kìm lòng được làm thêm một ít.
Nhưng đáng tiếc là món bánh hoa quế mà hắn ta đề xuất lại không được chọn để đưa vào thực đơn, chỉ có thể làm thành món quà tặng kèm thôi.
Khi đứng trước mặt Lộ Dao, ít nhiều gì Kỳ Sâm cũng thấy chột dạ.
Kỳ Sâm đến Vùng đất của những giấc mơ đã hơn một năm, hắn ta hiểu rất rõ sự tồn tại của thế giới này tàn khốc đến mức nào.
Bọn họ chỉ như một hạt cát nhỏ nằm trong dòng sông năm tháng dài đằng đẵng, không được chú trọng, cũng không còn nắm trong tay thứ được gọi là tương lai nữa.
Nếu như hỏi họ nơi nào có thể khiến họ cảm nhận được niềm vui thì e là chỉ có hai quán ăn của cô gái duy nhất có thể vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết đang kinh doanh đứng trước mặt hắn ta thôi.
Tất cả nguyên liệu được sử dụng trong cửa hàng đều do một mình cô gánh vác, còn thứ họ có thể trao lại cho cô chỉ có thời gian nhàm chán của mình.
Nhưng bây giờ hắn ta lại dùng nguyên liệu của cửa hàng để làm những món hàng tặng kèm nhạt nhẽo này.
Lộ Da cảm nhận được sắc mặt Kỳ Sâm đang trầm xuống: “Sao thế? Có tâm sự à?”
Kỳ Sâm lắc đầu: “Thật xin lỗi. Chi phí của quà tặng kèm tôi sẽ dùng thời gian để trả lại cho cô.”
Lộ Dao cầm một miếng bánh hoa quế lên bỏ vào trong miệng: “Giòn tan trong miệng, độ ngọt vừa đủ. Không ngờ anh làm món điểm tâm có hương vị cổ xưa này lại ngon như thế.”
Kỳ Sâm đáp: “Tôi chỉ biết làm món này thôi, lúc còn nhỏ bà nội thường hay làm cho tôi ăn.”
Lộ Dao: “Vậy chi bằng phát triển nó thành một món ăn có hạn của cửa hàng đi? Đợi khi sự kiện lần này kết thúc thì sẽ chính thức cho món này lên kệ, chỉ bán nửa tháng thôi, nói không chừng còn rất được săn đón đấy.”
Kỳ Sâm: “Nhưng còn nguyên liệu…”
Lộ Dao: “Đừng xem thường bà chủ anh như vậy chứ, hơn nữa đây chỉ là nghiệp vụ phát triển bình thường thôi, không cần hoang mang như thế đâu. Những lúc nhàm chán thì chúng ta nên tự làm khổ mình.”
Kỳ Sâm sững sờ.
Cô vẫn nhạy bén và bình thản như thế.
Thật ra số đồ ngọt này đã được đóng gói xong từ lâu rồi, hộp đồ ngọt đầu tiên cần đích thân bà chủ đóng gói chẳng qua cũng chỉ là một hình thức mà thôi.
Lộ Dao nhận lấy giấy chứng nhận đặt cọc xem sơ qua rồi tiện tay đưa cho Tiểu Gia đang đứng bên cạnh, nhanh tay bỏ điểm tâm vào hộp, cuối cùng thắt chiếc khăn tay hình vuông màu vàng thành một chiếc nơ xinh xắn rồi buộc lên tay cầm.
Chiếc khăn tay màu vàng cũng thoang thoảng hương hoa quế như chiếc khăn bọc ngoài vậy.
Lúc giao hộp điểm tâm cho khách hàng Lộ Dao mới ngẩng đầu lên nhìn đối phương, hoá ra đây là người quen, cô mỉm cười hỏi: “Sao anh cũng đến thế? Lúc nãy tôi còn gặp được bảo vệ trưởng ở dưới lầu nữa.”
Chàng thanh niên trước mặt là khách hàng đầu tiên của cửa hàng đồ ăn nhanh, cũng là khách hàng đầu tiên của khu phố thương mại.
Anh ta là Thanh, là bảo vệ của khu vui chơi.
Vốn Thanh không làm việc ở khu vực này, nhưng sau khi cửa hàng đồ ăn nhanh xuất hiện thì Thanh quyết định tham gia đợt tuyển chọn bảo vệ lần nữa, cuối cùng thuận lợi được điều đến khu vui chơi của tầng chín mươi chín.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ thấy niềm đam mê của anh ta dành cho mỹ thực.
Thanh vẫn giống như một năm trước, đôi mắt đen tuyền, hầu như không thấy được tròng trắng mắt, hàm răng cá mập nhọn hoắc, khẽ gật đầu với Lộ Dao: “Tôi muốn thu thập được bản đồ kho báu nhanh nhất có thể, sau đó bắt đầu chia ra hành động với bảo vệ trưởng. Có vài bảo vệ khác đã đến quán mì Thanh Sơn rồi.”
Lộ Dao ngạc nhiên: “Hôm nay khu vui chơi không mở cửa sao?”
Tiểu Gia: “Bên chúng ta tổ chức sự kiện náo nhiệt như thế, hơn nữa chỉ mở ba ngày, còn mở hết toàn bộ các khu. Thế này thì còn ai còn tâm trạng chơi với những người còn sống kia chứ?”
Thanh: “Bảo vệ trưởng nói cho bọn tôi đón lễ Trung thu nên cũng cho người chơi nghỉ hai ngày.”
Lộ Dao cũng không suy nghĩ gì nhiều: “Tốt vậy sao?”
Đột nhiên Xích bổ sung thêm một câu: “Năm ngoái không được như vậy đâu, bọn tôi không được đón lễ thì người sống họ cũng đừng mong được yên ổn.”
Kỳ Sâm bất chợt rùng mình.
Lúc hắn ta còn sống đã từng vào khu vui chơi một lần vào đúng dịp Trung thu.
Vì lúc đó hắn ta nghe được một tin —— Đến khu vui chơi vào dịp Trung thu sẽ được tham gia các sự kiện trúng thưởng, có thể kéo dài tuổi thọ gấp mấy lần.
Lúc bước ra khỏi khu vui chơi, tuổi thọ của hắn ta đúng là đã dài hơn nhưng lại bị chém vô cùng thê thảm, khiến hắn ta bị ám ảnh nặng nề, một khoảng thời gian rất lâu sau đó cũng không dám bước vào khu vui chơi nữa.
Chẳng trách hôm đó hắn ta lại cảm thấy NPC rất đáng sợ, thì ra sự thật là như vậy.
Kỳ Sâm càng nghĩ càng thấy cạn lời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận