Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 763 - Lạ thường 1



Chương 763 - Lạ thường 1




Lạ thường 1
Ngô Hiến trừng to mắt, khó mà giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Ngay cả cậu nhóc thế này cũng có thể xử lý được zombie, còn không bị xác thối vừa mạnh vừa không có thần trí tiếp cận, chẳng trách người dân ở gần đường Quan Âm tin tưởng nhân viên chạy vặt như vậy.
Điều làm Ngô Hiến giật mình nhất không phải là thân thủ của Ma Bảo mà là thái độ của cậu nhóc.
Không chút sợ hãi zombie, giết zombie cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì.
Đánh giá một đứa nhóc như thế với góc nhìn của người lớn, khó tránh việc cảm thấy hoảng hốt.
Chiếu Dạ chú ý thấy biểu cảm của Ngô Hiến, cậu ta khoanh tay, hờ hững nói: “Đừng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đó, chúng tôi đến đây nhờ thực lực, có sự đồng ý của bà chủ. Ngoài ra, bà chủ quan tâm đến an nguy của chúng tôi hơn bất cứ ai.”
Ngô Hiến giơ tay chỉ về phía trước: “Thực lực của các cậu, hình như cũng không ra sao cả.”
Chiếu Dạ ngước lên nhìn thì thấy zombie lúc nãy bị Ma Bảo cắt đứt đầu bằng roi mềm đã ngã xuống nhưng không hề mất đi năng lực hành động, chân tay phối hợp nhặt đầu dưới đất lên lắp lên cổ lại, rồi đứng dậy quay đầu bao vây Ma Bảo.
Sắc mặt Chiếu Dạ hơi thay đổi: “Sao lại như vậy?”
Ngô Hiến lạnh lùng hừ một tiếng: “Nói nghe hay lắm, thực lực của cửa hàng dịch vụ chạy vặt cũng chỉ tới mức này thôi.”
Đại Lưu tiến lên trước một bước, nhíu mày quan sát mấy con zombie bò lên lại trên đường phố, sắc mặt nghiêm trọng: “Không phải do nhân viên chạy vặt, mà là do mấy con zombie đó. Từ đó đến giờ, mọi người từng thấy zombie bị cắt đầu mà còn biết tự tìm lại đầu chưa?”
Đường An Kỳ lắc đầu: “Dù là zombie biến dị cũng không có tình trạng như vậy. Zombie khu vực này bất thường.”
Lý Tân Vinh nắm tóc: “Tại sao cứ phải ở công ty cung cấp nước chứ?”
Cao Tề Quân nghe ý họ nói thì thấy chuyện này sắp toang rồi, không khỏi thấy không cam tâm: “Lẽ nào cứ vậy từ bỏ ư?”
Tống Húc: “Tính truyền nhiễm của dịch bệnh zombie bình thường đã đủ đáng sợ rồi, zombie hình thái thế này có thể được gọi là quân đoàn bất tử chân chính. Dù có nhân viên chạy vặt hỗ trợ, nhưng không giết được chúng thì chúng ta cũng chẳng có cách để vào công ty cung cấp nước.”
Nhân viên chạy vặt mạnh, nhưng họ dễ vỡ.
Dù chỉ là bị cắt nhẹ một đường thôi đã là xui tận mạng rồi.
Nửa phút sau, Ma Bảo rút lui ra khỏi đám zombie.
Ngô Hiến tưởng cậu nhóc này chắc chắn là lành ít dữ nhiều rồi, thấy cậu nhóc không chút tổn thương rời khỏi đám zombie, anh ta chịu đả kích còn lớn hơn lúc nãy.
Ma Bảo nhảy xuống ván trượt, không ngừng vung vẩy cho vết máu thịt thối dính trên quần áo rơi xuống, hiệu quả hơi thấp lại không thể dùng linh lực trước mặt khách hàng, cậu nhóc bèn thối mặt ai oán: “Mấy tên này thấy ghê quá.”
Chiếu Dạ bước lên: “Xem ra Ma Bảo đại nhân cũng không có cách phá giải rồi, tiếp theo phải xử lý thế nào đây? Trả lại phí thu cho khách hay là báo cho bà chủ?”
Hai cách xử lý đều nói lên rằng họ không đủ năng lực, Ma Bảo còn nhỏ nhưng lại cực kỳ trọng sĩ diện.
Zombie không tính là nguy hiểm đối với nhân viên chạy vặt, nhưng zombie ở khu vực lân cận này cứ như sở hữu năng lực bất tử, chém một đợt lại biết bò lên tiếp.
Họ không rõ nguyên nhân xuất hiện tình trạng này, nhưng nếu không xử lý hoàn toàn được zombie, lỡ khách hàng bị thương trong nhiệm vụ thì sẽ là tổn thất không thể cứu vãn đối với cửa hàng.
Giả sử không thể hoàn thành nhiệm vụ xử lý, khách hàng không thể vào bên trong công ty cung cấp nước, nhiệm vụ chạy vặt cũng không thể tiếp tục.
Chiếu Dạ chờ một lát, thấy Ma Bảo không nói chuyện, bèn quả quyết liên lạc với cửa hàng.
Ma Bảo cản không kịp, đang định nổi giận thì giọng của Lộ Dao đã vang lên từ máy truyền tin rồi.
“Chuyện gì?”
Trong cái trừng mắt phẫn nộ của Ma Bảo, Chiếu Dạ nhỏ tiếng kể rõ tình hình dị thường ở gần công ty cung cấp nước.
Một lát sau, cậu ta cúp máy truyền tin, nói với khách hàng xung quanh đang mang vẻ dò xét: “Bà chủ nói cô ấy lập tức đến xử lý, xin các vị chờ lát.”
Cao Tề Quân hơi ngạc nhiên: “Nhiệm vụ vẫn tiếp tục? Lẽ nào bà chủ các cậu có cách giải quyết mấy con zombie đó ư?”
Ngô Hiến không nhịn được cắt ngang: “Cố gắng cứu vãn thể diện mà thôi.”
Chiếu Dạ giậm chân: “Chắc chắn bà chủ có cách!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận