Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 309 - Tôi muốn tất.jpg 2



Chương 309 - Tôi muốn tất.jpg 2




Tôi muốn tất.jpg 2
Lúc này cửa phòng họp được đẩy ra từ bên ngoài, Thẩm Bình Tiến đứng ở cửa để nhóm Lộ Dao vào trước.
Ba người tới sớm hơi chỉnh lại tư thế ngồi quá đỗi lười nhác của mình rồi quay đầu nhìn qua.
Trông thấy một cô gái trẻ đi phía trước, ba người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, còn tưởng là vận đào hoa lão Thẩm gây ra, lại nhìn tới hai người vào chung với Lộ Dao, cô gái mặc đồ trắng và chàng trai mặc tây trang sọc xám khói nhướng mày.
Sau khi vào chỗ, Thẩm Bình Tiến giới thiệu sơ lược cho đôi bên.
Lộ Dao ra hiệu cho Cơ Chỉ Tâm lấy dự án ra, cô miêu tả đơn giản về ý tưởng.
Thời Diên ngắt lời: “Tại sao quý công ty lại chọn “Lữ Khách Qua Thời Gian”?”
Lữ Khách Qua Thời Gian chính là trò chơi mà Thẩm Bình Tiến, Thời Diên và hai người bạn đại học khác làm ra.
Đó là một trò chơi chiến thuật du ngoạn vô cùng phức tạp, bao gồm cuộc hành trình, món ngon, thay đồ, rút thẻ, cực kỳ nhiều nguyên tố. Sự lựa chọn khác nhau trong hành trình có thể nhìn thấy cảnh sắc khác nhau, cuối cùng đi đến kết cục khác nhau.
Mà rất nhiều cảnh tương ứng trong trò chơi đều tiến hành lấy cảnh thực địa, chi tiết và cảm giác bối cảnh mang lại đã nhận được đánh giá tốt từ người chơi.
Lộ Dao đã đặc biệt có lòng chơi trò này, cô cũng thích khung cảnh như thật như ảo trong đó nhất, và những trải nghiệm hành trình vừa nhỏ nhặt lại như thật đến bất ngờ.
Lúc chơi cô chỉ nghĩ rằng chắc chắn tác giả của trò chơi này đã đến nơi này du lịch. Dạng điều khiển chi tiết đi theo hiện thực lại thực tế này đã chọc mạnh vào Lộ Dao.
Thời Diên không ngờ Lộ Dao chơi qua game của nhà họ thật, còn đĩnh đạc bàn về chi tiết bên trong.
Lộ Dao bên này chuẩn bị đầy đủ nên quá trình họp khá suôn sẻ, cô gái mặc đồ trắng và chàng trai mặc tây trang sọc xám khói vốn nói không định hợp tác cũng không biết nói sao.
Mà Thời Diên đã quên mất bản ngã, thảo luận sôi nổi rất lâu với Lộ Dao và Cơ Thanh nghiên.
Cuối cùng, Lộ Dao tổng kết: “Bối cảnh trò chơi thiết lập ở đại lục Phù Thế, đất trời chia ra sáu giới là nhân tu yêu ma minh thiên, chức nghiệp nhân vật gồm người quỷ tiên linh yêu ma, tập trung xây dựng để nhiều người cạnh tranh online, ít nhất phải tạo được sáu bản đồ đối chiến, còn cần phải tạo bang hội. Có người chơi không thích chơi PVP mà thích cách chơi thực tế hóa hơn, nên rút thẻ, thay đồ đều có thể có, chúng tôi cũng đã có tài liệu về thiết kế bản đồ và cảnh nền...”
Thời Diên ngắt lời: “Có phải nguyên tố phức tạp quá rồi không?”
Quả thật gì cũng muốn có, cách làm này trái lại sẽ dễ mất trọng điểm, cuối cùng không có gì cả.
Ý tưởng về game này trong đầu Lộ Dao không chỉ có vậy, cô bổ não hơi hăng máu, từ từ bình tĩnh lại: “Xin lỗi.”
Thẩm Bình Tiến luôn im lặng nghe Lộ Dao và Thời Diên trao đổi, Thời Diên không biết khu vui chơi có thể hóa ảo cảnh thành hiện thực, nhưng anh ta lại hiểu những cảnh game này không phải thiết kế cho người chơi bình thường, chắc chắn là bên khu vui chơi muốn làm phong phú cách chơi.
Nếu thật sự tiến hành theo những cách chơi do Lộ Dao thiết kế, NPC và người chơi ở khu vui chơi chiến đấu với nhau, e là trò chơi trong khu vui chơi sau này càng đáng sợ hơn.
Thẩm Bình Tiến ngẫm nghĩ rất nhiều rồi vô cớ có đôi phần ủ rũ. Rõ ràng anh ta biết bí mật kinh khủng như vậy nhưng lại không làm được gì hết, thậm chí có thể còn cho Lộ Dao mượn đao.
Khi cuộc họp tiến vào hồi kết thì điện thoại của Lộ Dao chợt reo lên. Cô bắt máy, dường như là có việc gấp nên đã một mình rời đi trước.
Những việc còn lại để cho Cơ Chỉ Tâm và Cơ Thanh Nghiên bàn với họ.
Cuộc họp kết thúc, khách rời đi.
Thời Diên đá chàng trai mặc tây trang sọc xám khói: “Chẳng phải nói không muốn hợp tác sao? Sao lúc nãy không nói câu nào vậy?”
Chàng trai mặc tây trang sọc xám khói liếc anh ấy một cái: “Tôi thấy cậu nói vui hơn ai hết đó!”
Thời Diên gãi đầu, cười vô tội: “Dự án đó thú vị thật đấy, tài liệu cũng đầy đủ, họ thật sự đã dốc sức.”
Cô gái mặc đồ trắng im lặng một lát rồi bỗng dưng hỏi Thẩm Bình Tiến ngồi phía đối diện: “Lộ Dao có lai lịch gì? Sao lại đi chung với người của Cơ thị?”
Hai người kia cũng không phải người không tên không tuổi, một là cậu cả Cơ nổi tiếng ở thành phố Thiên Cơ. Năm ngoái có tin đồn nói chân cậu ta lành rồi, tiếc là dù cho bên ngoài đồn thổi dữ dội cỡ nào, Cơ Chỉ Tâm cũng chưa từng xuất hiện công khai, sau đó lại có người nói đó là tin giả.
Cô gái mặc đồ trắng cũng không ngờ sẽ gặp được người cậu cả ấy ở thành phố Dao Quang.
Mà cô gái mặc đồ trắng cũng từng gặp Cơ Thanh Nghiên ở một buổi tiệc. Lúc ấy, Cơ Thanh Nghiên đi dự tiệc với Cơ Phi Dung.
Vẻ mặt Thẩm Bình Tiến điềm tĩnh: “Người có duyên.”
Chàng trai mặc tây trang sọc xám khói, cô gái mặc đồ trắng và Thời Diên như kẻ ngốc nhìn sang: “Hả?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận