Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 445 - Tà thần thích nghe mấy lời khen lố 2



Chương 445 - Tà thần thích nghe mấy lời khen lố 2




Tà thần thích nghe mấy lời khen lố 2
Lộ Dao đi tới thế giới này hoàn toàn là vì tờ giấy cầu cứu nào đó. Rất có thể nhiệm vụ và những chuyện xảy ra ở thế giới này không nằm trong phạm vi khống chế của hệ thống thay mặt.
Nhưng có một điều rất rõ ràng đó là người giao nhiệm vụ mới này không dễ xử lý như hệ thống thay mặt.
Ba ngày nữa chính thức khai trương, còn phải bắn sáu mươi sáu phát pháo hoa.
Rất dễ nhận thấy rằng pháo hoa này không phải để chúc mừng cửa hàng mới khai trương mà là vì vị thần Toàn Tri kia muốn nghe.
Như này có tính là khảo sát mức độ phục tùng không nhỉ?
Lộ Dao gấp quyển &LTHướng dẫn tâm đắc khi mở cửa hàng> lại, lặng lẽ ngồi nghĩ về mối quan hệ giữa ban quản lý khu phố và thần Toàn Tri.
Nghĩ được một hồi, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy choáng váng, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mờ đi. Không biết tự bao giờ mà nửa khúc xúc tu nhớp nháp đã xông vào suy nghĩ của cô, trông nó như một loài bò sát không cẩn thận đứt mất cái đuôi vậy, cả người nhúc nhích uốn éo, trên làn da màu đỏ nhạt còn có những con mắt lồi lên.
Lúc đầu đống mắt kia nhắm chặt, nhưng không lâu sau đó, mí mắt bắt đầu run run như sắp mở vậy.
Đầu Lộ Dao bỗng như bị đổ đầy hỗn hợp xi măng, cảm giác vừa lạnh vừa nặng, còn đau đớn không thôi, muốn nôn nhưng không nôn được.
"Tinh tinh tang..."
Tiếng chuông vang lên đánh thức Lộ Dao. Ý thức đang mơ hồ của cô dần dần lấy lại được sự tỉnh táo, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Lộ Dao cầm chiếc điện thoại đang đặt trên bàn lên.
Vừa rồi Harold có gọi video qua mạng nội bộ cho cô nhưng không ai nhận. Hắn lại gửi thêm mấy tin nhắn thoại nữa, giọng điệu khá sốt ruột.
Harold liên tục gọi video cho Lộ Dao ba lần nhưng hai lần trước cô hoàn toàn không nghe thấy.
Hắn lại gửi tin nhắn thoại hỏi cô đang ở đâu, hắn không cảm nhận được vị trí của cô, chìa khoá thời không cũng không mở được cửa chỗ cô đang ở.
Lộ Dao lập tức nhắn lại ngay trấn an bé rồng đen ở đầu bên kia rồi mới báo cho hắn biết rằng mình sẽ về tiệm nail nghỉ ngơi ngay bây giờ.
Lúc đứng dậy, cô cảm thấy sau lưng hơi dinh dính nên vươn tay ra sờ một cái. Chiếc áo mỏng mùa hè bị mồ hôi lạnh nhuộm ướt đẫm.
Cảm giác của cô không hề sai, thế giới này vừa phiền hà vừa phức tạp.
Lòng dạ thế kia thì đúng là cô không thắng nổi thật.
Lộ Dao không nghĩ về thần Toàn Tri nữa mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đóng cửa quay lại khu phố thương mại.
Đến khi đặt chân lên con đường quen thuộc rồi, Lộ Dao mới lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn vào nhóm chat nhân viên.
[Bà chủ - Lộ Dao: Không được sự cho phép của tôi thì nhân viên khu phố không được vào cửa hàng thứ chín nhé, kể cả Bất Độc và Harold.]
Lúc Lộ Dao rời khỏi cửa hàng mô hình thì đã rạng sáng rồi nên trong nhóm chat không còn mấy người online nữa.
Cô bèn ghim tin nhắn lên đầu khung chat để sáng mai ngủ dậy mọi người nhìn thấy.
Trong tiệm nail, tất cả các nhân viên dị tộc đều đang ngồi trong phòng khách chờ đợi Lộ Dao, bao gồm cả Bất Độc.
Lộ Dao vừa đẩy cửa ra vừa cười nói: "Sao đêm hôm khuya khoắt lại ngồi đây hết không đi ngủ vậy?"
Harold nhíu mày hừ một tiếng lạnh lùng: "Lần này lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?"
Lần trước Lộ Dao đột nhiên biến mất ở quán Internet Cafe, mặc dù mọi người rất bình tĩnh xử lý mọi chuyện, sau đó chuyện cũng được giải quyết tốt đẹp nhưng vẫn để lại ký ức sâu sắc trong lòng bọn họ.
Vừa rồi Harold thông báo không liên lạc được với Lộ Dao, còn suýt nữa thì nổi điên.
Sau đó Bất Độc nhận được tin, cũng suýt nữa thì phát cuồng chạy đi tìm, may mà được người lớn trong tiệm nail ngăn lại.
Có điều thái độ của mọi người đều giống nhau, chẳng ai hy vọng Lộ Dao gặp chuyện cả.
Từ khi quen biết Nhân tộc này đến giờ, nhân sinh dài đằng đẵng nhàm chán của bọn họ bỗng nhiên trở nên cực kỳ thú vị.
Nói là giết thời gian cũng được, tóm lại là bọn họ không muốn sinh mạng của bà chủ đi đến hồi cuối nhanh như thế.
Lộ Dao đi qua trấn an Harold sau đó ôm Bất Độc lên, ngồi xuống ghế cậu rồi lại bế cậu lên đùi mình.
Hơi thở trên người người trẻ đang ở mức áp suất thấp bỗng nhiên thay đổi. Cậu cúi đầu xuống nhìn sau đó đỏ mặt tía tai: "Mẹ, cho con xuống."
Lộ Dao nghe lời buông lỏng tay ra. Người trẻ mím môi nhảy xuống ngồi vào bên cạnh cô.
Pháp sư chiêu hồn Ambrose thấy tâm trạng mọi người bình tĩnh cả rồi mới dài giọng hỏi: "Vừa rồi cô nhắn trong nhóm chat không cho nhân viên cửa hàng vào cửa hàng thứ chín. Có phải cô gặp phiền phức gì không?"
Lộ Dao không có ý định lừa gạt bọn họ nên gật đầu: "Đúng là có chút phiền phức."



Bạn cần đăng nhập để bình luận