Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 890 -



Chương 890 -




Nửa tiếng đồng hồ sau, giọng của hệ thống hiện thực hóa ước mơ đột nhiên vang lên trong đầu Lộ Dao.
"Tôi về rồi nè." Âm cuối còn cong vút lên đầy sung sướng.
Lộ Dao vừa mới được giải thoát khỏi giai đoạn làm nhiệm vụ nên lúc này đang chắp tay sau lưng đi dạo quanh khu phố thương mại.
Mùa đông đã đến, lá cây trên núi bắt đầu ngả vàng, bầu trời trở nên xanh thẳm, ánh mắt trời cũng dịu đi, gió thoảng qua không còn rát da nữa.
Lộ Dao bình tĩnh hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại biến mất vậy?"
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: "Thì... Bị bắt ấy."
Lộ Dao không khỏi nghi ngờ: "Bị bắt mà có thể quay về thoải mái vậy ư? Cậu không sao chứ?"
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ cũng chẳng hiểu gì: "Có thể trở về rồi chắc không sao nữa. Cô có thấy thông báo nhắc nhở mới không?"
Lộ Dao: "Có, ngay mặt sau tờ giấy manh mối."
Hệ thống hưng phấn nói: "Đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này nhưng hình như nó cũng không khó lắm."
Không đợi Lộ Dao tiếp lời, nó đã hỏi tiếp: "Cô đã nghĩ ra lần này nên mở cửa hàng gì chưa?"
Manh mối nhắc nhở là "xưởng đóng hộp gửi tín hiệu cầu cứu". Ở mặt bên kia, Thống gián điệp hai mang gửi tin tình báo tới là "Thiên đường". Thật ra hai manh mối này nghe rất trừu tượng.
Lộ Dao: "Nhiệm vụ cửa hàng thứ mười vừa mới kết thúc. Tôi định nghỉ ngơi hai hôm suy nghĩ cẩn thận cái đã."
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: "Lộ Dao, có thể thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa đâu."
Mặc Chúc cũng đã từng nói với cô lời tương tự rồi. Lộ Dao nghi ngờ hỏi: "Cậu lấy được tin tức nội bộ gì à?"
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: "Không biết nữa, chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác rất cấp bách."
...
Lộ Dao mất một đêm để cân nhắc. Sáng sớm hôm sau cô lại đi lang thang một mình quanh khu phố.
Các nhân viên khu phố đều đã quen với trạng thái này của bà chủ rồi. Bình thường lúc nào cô cũng bận rộn xử lý chuyện các cửa hàng, chỉ có khi công việc ở cửa hàng mới đi vào ổn định và chuẩn bị nghĩ đến việc mở cửa hàng khác, mọi người mới thấy được bóng dáng cô đi tới đi lui trên con đường vắng vẻ bên ngoài.
Chu Tố đi làm sớm, vẫn còn cách một khoảng rất xa đã cất tiếng chào Lộ Dao: "Bà chủ, chúng ta lại sắp mở cửa hàng mới hả?"
Thấy cỏ dại mọc trên bậc thang trước một cửa hàng bỏ trống, Lộ Dao ngồi xổm xuống nhổ hết rồi quay đầu lại vẫy tay chào Chu Tố: "Cô đi làm sớm thật đấy."
Chu Tố cười rộ lên, trông có vẻ như sáng sớm đã gặp được chuyện vui vẻ: "Chẳng phải hôm nay có cơm lươn sao? Tôi đến sớm để xử lý nguyên liệu nấu ăn ấy mà."
Nhóm hải cẩu voi phương Nam biết Lộ Dao thích ăn cơm lươn nên ngày hôm qua chúng đã mang mấy sọt lươn tươi sống và cua về cửa hàng Lông Xù.
Nhân viên khu phố được thơm lây bà chủ nên bữa trưa thăng cấp trở thành hiện trường vơ vét cơm lươn và tiệc cua sang trọng, chỉ có số ít nhân viên dị ứng hải sản là phải đặt đồ ăn ở thế giới khác thôi.
Nhân viên khu phố thương mại càng ngày càng nhiều lên nên cửa hàng đồ ăn nhanh, quán mì Thanh Sơn và cửa hàng Lông Xù đều có phục vụ đồ ăn cho nhân viên.
Các cửa hàng tự bàn bạc thời gian với nhau rồi thay phiên sắp xếp ca làm.
Các nhân viên và cửa hàng chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa ăn cho nhân viên sẽ nhận được trợ cấp. Thỉnh thoảng khách sạn suối nước nóng và mô hình phòng học DIY sáng tạo cũng sẽ gia nhập.
Đôi lúc mọi người không muốn chuẩn bị bữa ăn cho nhân viên thì Lộ Dao sẽ cho bọn họ bỏ phiếu rồi đặt đồ ăn bán ở thế giới khác về đổi khẩu vị một chút.
Lộ Dao: "Một mình cô làm có xuể không?"
Chu Tố: "Có hải cẩu voi phương Nam hỗ trợ nên không thành vấn đề."
Đa số hải cẩu voi phương Nam đều mang thuộc tính ham ăn. Chúng nó đã quen ăn đồ ăn do con người nấu rồi. Năm ngoái cả đám được ăn cơm lươn mấy lần rất thích mùi vị đó nên biết được hôm nay có cơm lươn, ngay từ tối hôm qua chúng nó đã bắt đầu hưng phấn rồi.
Mấy nhóc hải cẩu thích nhất là đi ra ngoài phiêu lưu với bà chủ, thích thứ hai là chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn với Chu Tố.
Chu Tố hỏi lại: "Có phải bà chủ chuẩn bị khai trương cửa hàng mới không?"
Lộ Dao gật đầu: "Đúng là tôi có kế hoạch đó."
Chu Tố: "Lần này là cửa hàng gì vậy?"
Lộ Dao hơi nhíu mày, vẫn còn hơi phân vân: "Tôi còn chưa nghĩ ra, để xem xét mặt tiền cửa hàng xem thế nào đã."



Bạn cần đăng nhập để bình luận