Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 67 - “Dù là tôi cũng sẽ không nhịn được.” 4



Chương 67 - “Dù là tôi cũng sẽ không nhịn được.” 4




“Dù là tôi cũng sẽ không nhịn được.” 4
Sau khi xong việc phần mình, anh ta sẽ kéo một cái ghế ra ngồi bên cửa sổ, cười híp mắt nhìn mấy người tí hon chơi đùa.
Người tí hon chơi mệt rồi về phòng nghỉ ngơi thì anh ta lại tiếp tục xây dựng khách sạn với Cơ Thanh Nghiên.
Bên ngoài, Lộ Dao vạch ra phạm vi và đường đi cho đường ray trước, sau đó mới xúc hết tuyết đọng đêm qua đi, lại bỏ các linh kiện vào đầy một giỏ mua đồ nhỏ, rồi bắt đầu xây đường ray từ cửa khách sạn đi về phía bộ lạc Heo Đỏ.
Cứ cách mỗi mét là cô phải dừng lại khắc ma pháp trận một lần, dùng để cố định và cường hoá đường ray.
Ảnh Đồng đứng cách đó không xa nhìn Lộ Dao. Anh không chủ động hỗ trợ, cũng không nói gì.
Lộ Dao đi về phía trước một đoạn là anh lại nhích theo một đoạn.
Đứng mệt rồi anh lại leo lên thanh ngang của hàng rào tre ngồi.
Bóng dáng nhỏ bé của Ảnh Đồng hoàn toàn chọc trúng thần kinh dễ thương trong đầu Lộ Dao.
Cô lấy một cái kẹo có nhân trong túi ra đưa qua.
Ảnh Đồng nhận lấy ôm vào lòng.
Lộ Dao hỏi: "Không ăn hả?"
Ảnh Đồng không xé được vỏ kẹo nên lại giơ kẹo về phía Lộ Dao rồi ngước mắt nhìn cô.
Lộ Dao cảm thấy người này đang tỏ vẻ dễ thương một cách ác ý.
Chỉ là cô không thể từ chối được. Trời sinh người tí hon Nitraan đã dễ thương rồi.
Lộ Dao nhận lại kẹo, lột vỏ ra rồi trả cho Ảnh Đồng.
Ảnh Đồng dùng cả hai tay ôm cái kẹo, cúi đầu hung hăng cắn một miếng khiến gò má bị dính bột phấn trăng trắng, thế mà một hớp này của anh vẫn chưa thể cắn đến phần nhân.
Trời xanh không một gợn mây, màu bàng bạc phủ đầy đất.
Lộ Dao cầm cái giỏ mua đồ, hơi khom người đứng bên cạnh hàng rào tre, từ từ lắp ráp đường ray tàu hoả.
Ảnh Đồng ngồi trên thanh ngang của hàng rào tre, ôm cái kẹo trong lòng, thỉnh thoảng lại mở khuôn miệng nhỏ nhắn ra cắn một cái.
Đến khi thấy mình cuối cùng cũng cắn trúng phần nhân, Ảnh Đồng mới mạnh mẽ xé một miếng xuống rồi giơ bàn tay nhỏ nhắn ra: "Lộ Dao."
Lộ Dao ngẩng đầu lên, trán phủ một lớp mồ hôi mịn, có mấy giọt mồ hôi còn trượt xuống dọc theo làn da trắng nõn.
Cô giơ tay lên lau qua loa một cái rồi lắc đầu từ chối: "Tay tôi rất bẩn."
Ảnh Đồng nhướng mày một cái, vẫn cố chấp giơ bàn tay ngắn tũn của mình ra.
Lộ Dao im lặng một lúc rồi bỏ linh kiện xuống, đưa tay ra vớt Ảnh Đồng từ trên hàng rào tre lên lòng bàn tay mình rồi cụp mắt nhìn anh: "Người tí hon Nitraan thật sự rất dễ thương."
Ảnh Đồng nghiêng đầu: "?"
Lộ Dao thò một ngón tay ra chọt má Ảnh Đồng một cái: "Dù là tôi cũng sẽ không nhịn được mà muốn xoa xoa bóp bóp một cái."
Ảnh Đồng: "..."
---
Đến giờ ăn cơm trưa, Harold và Bất Độc tới trợ giúp. Ảnh Đồng được Lộ Dao nâng niu trong lòng bàn tay chơi đùa một lúc lâu cũng biết điều nhảy xuống.
Buổi chiều, anh ngồi trong giỏ mua đồ, cần mẫn chăm chỉ chuyển linh kiện cho Lộ Dao.
Hiệu suất làm việc của bốn người cực kỳ cao. Đường ray tàu hoả dài cả trăm mét được hoàn thành trong ngày hôm đó luôn.
Lộ Dao nghĩ mình còn phải xây dựng thêm hai trạm dừng ở hai đầu đường ray nữa. Tốt nhất là xây dựng một cái trạm xe nhỏ, phải dựng thêm tán che mưa và mấy cái ghế dài nữa.
Sau khi xây dựng xong đường ray và trạm dừng thì còn một vấn đề khác. Đó là bọn họ cần tài xế lái tàu và nhân viên trên tàu nữa.
---
Ca ngày của khách sạn kéo dài từ chín giờ đến năm giờ. Trực đêm thì phải ở lại khách sạn.
Mỗi tuần lịch trực đêm sẽ đổi một lần. Tuần này đến lượt Lộ Dao và Hắc Thứ trực đêm.
Năm giờ, Cơ Thanh Nghiên và Tiểu Trịnh tan ca đúng giờ.
Trước khi về nhà, Tiểu Trịnh đã chuẩn bị xong bữa ăn tối rồi.
Diên Vĩ, Trúc Châu, Ảnh Đồng và Kiếm Lan đều xuống phòng ăn tầng một dùng bữa.
Hồi chiều sau khi gặp nhau, giữa Kiếm Lan và Diên Vĩ đã xảy ra chút xô xát nhỏ vì chuyện phôi thai.
Truyền thuyết kể lại rằng người tí hon Nitraan ở bộ lạc Thần Mộc chính là đời sau của đầy tớ của Thần. Dấu hiệu nhận biết của bọn họ là mái tóc màu vàng nhạt.
Nhìn thấy Kiếm Lan là Diên Vĩ lại không khỏi nhớ tới việc mấy ngày trước mình bị từ chối.
Kiếm Lan cũng nhận ra Diên Vĩ và Trúc Châu, lại có Hắc Thứ ở đây nữa nên đã nói một câu rằng: "Quyết định của thầy tế thật sáng suốt". Câu nói này đã chọc Diên Vĩ nổi giận.
Lúc ăn tối, bầu không khí cực kỳ căng thẳng và khó thở.
Đến khi Lộ Dao dọn dẹp phòng bếp xong đi ra thì hai bên vẫn còn đang giằng co, chẳng qua là vì cơm tối ăn ngon quá nên bọn họ chẳng ai muốn quay về phòng mình cả.



Bạn cần đăng nhập để bình luận