Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 392 - Sợ nàng không thích 1



Chương 392 - Sợ nàng không thích 1




Sợ nàng không thích 1
Lộ Dao đưa tay nhận lấy: “Vậy cũng đã lâu lắm rồi ấy, sao giờ mới tặng tôi?”
Trạch Duyên ngước mắt nhìn cô một cái, lại nhanh chóng nhìn sang hướng khác: “...”
Lộ Dao: “Chẳng lẽ là... Mới đầu không định tặng tôi sao?”
Trạch Duyên hoảng hốt, nói ngay: “... Sợ nàng không thích.”
“Tôi thích lắm.” Lộ Dao lấy trượng Quy Giới ra, dán ma liên lên thân trượng so tới so lui: “Không để ý tôi luyện chế nó chứ?”
Luyện chế tại chỗ quả thật rất đáng gờm, Trạch Duyên vẫn đang chìm trong cảm giác vui vẻ khi tặng quà thành công, thế là hào phóng nói: “Đã tặng cho nàng rồi, tùy nàng sử dụng.”
Lộ Dao luyện chế Tịnh Đế Ma Liên bằng lời chúc phúc của Fulla, hòa nó vào trượng Quy Giới thành một thể. Sau khi được luyện chế thì cành sen phai đi vỏ ngoài đen láy, lộ ra nhụy hoa màu vàng quấn lấy thân trượng đen như mực, hai đóa hoa sen vừa hay bọc dưới tượng thần hai mặt.
Lộ Dao vừa suy nghĩ trong lòng, lòng bàn tay hiện ra một chiếc khuyên tai bản thu nhỏ của trượng Quy Giới, trên thân trượng sáng màu đen tuyền có một cành sen màu vàng quấn quanh như dòng nước chảy.
Cô giơ tay đưa ra trước mặt Trạch Duyên: “Đây là vật tâm nguyện đại diện cho bán thân của tôi.”
Khuyên tai anh tặng cô, chắc giống với bằng chứng bán thân sở hữu sức mạnh tương tự của Thần Minh mà những vị Thần Minh kia tặng cô.
Cô cũng muốn tặng anh thứ gần giống vậy, tuy anh vẫn chưa nhớ ra những chuyện ấy.
Chiếc khuyên tai này giống với bán thân của Thần Minh, sau này sẽ luôn đi theo cô.
Trạch Duyên không đưa tay ra mà hơi nghiêng người về phía cô, nghiêng mặt nhìn sang trái, lộ ra tai ửng đỏ.
Lộ Dao sửng sốt, khép lòng bàn tay lại rồi mở ra, trên chiếc khuyên tai sáng lấp lánh có một khuyên tròn.
“Được rồi.” Lộ Dao buông tay.
Trạch Duyên đã biến về tướng mạo vốn có, tóc đen mắt đỏ, dưới tai có một vệt sáng màu vàng thấp thoáng dưới ánh trăng.
Lúc trước Dao đã để ý tới, tên này có xỏ lỗ tai, vừa hay hợp thành một trái một phải với cô. Anh đeo kiểu trang sức này cũng không có gì là không hợp, thậm chí còn khá đẹp.
Dù trong lòng vui tới nở hoa, trên mặt Ma Tôn vẫn không gợn sóng, phảng phất như chưa từng dao động.
Lộ Dao và Trạch Duyên vai kề vai ngắm sao ngắm trăng, ngắm ánh đèn xa xa.
Lòng Trạch Duyên yên bình tới nỗi chưa bao giờ thấy yên bình như vậy. Chuyện bình thường nhất trong quá khứ, chỉ là vì ở cạnh cô đã khiến anh không muốn tỉnh lại, chỉ muốn chìm đắm vào nó mãi.
Đến khi gió đêm phả vào mặt hơi lạnh, Lộ Dao nói: “Không còn sớm nữa, đưa tôi về được không?”
Trạch Duyên khôi phục tinh thần, không phản đối.
...
Nhóc nhân sâm tinh ở lại quán net một tuần, luôn giúp chăm sóc nhóc con Đương Khang và trứng linh sủng.
Lộ Dao tìm nàng ấy nói chuyện, thành công tuyển nhóc nhân sâm tinh làm cố vấn cho nội dung của hạng mục trò chơi.
Tuần sau, tổ trò chơi tới tăng ca thì thấy em bé tranh tết đang chơi chung với Hùng An An, một đám thanh niên độc thân bị vẻ dễ thương làm cho rung động, gần như không thể khống chế trào dâng tình cha, suýt dọa em bé tranh tết sợ tới òa khóc.
Ngày thường Lộ Dao không quản họ, nghe nói về chuyện này đã cố tình đến phòng tăng ca nói vài câu. Xin kiềm chế lời nói cử chỉ lại chút, đừng dọa bạn nhỏ (hơn ngàn tuổi).
Ngoài ra, nhóc gấu trúc tinh lại chịu đả kích vô cùng lớn một lần nữa.
Cậu nhóc không ngờ đẳng cấp đáng yêu của mình vậy mà giống với em bé nhân sâm, chẳng phải trên mạng đều nói gấu trúc là quốc bảo hay sao?
Cậu nhóc lén xem không ít livestream gấu trúc của sở thú, tình yêu dành cho gấu trúc của con người hoàn toàn không có giới hạn, sao lại giống em bé nhân sâm được chứ?
Nhóc gấu trúc tinh không hiểu nổi.
Nhóm thanh niên phòng tăng ca thấy cậu nhóc cuộn thành cơm nắm tam giác rầu rĩ ở góc tường, bèn đi qua ôm lấy cậu nhóc: “Cục cưng sao vậy nè? Anh dạy em gõ code được không?”
Hùng An An: “...”
Cuối tuần tổ trò chơi đến khu phố thương mại tăng ca đẩy nhanh tiến độ định kỳ, Lộ Dao và Trì Cửu Mộng cũng tiếp tục xây ảo cảnh tầng bốn quán net hằng ngày.
Một tháng sau, tổ trò chơi héo hon ra khỏi hạt giống không gian.
“Cuối cùng cũng xong rồi, không dễ gì mà!”
“Không được rồi, tôi muốn ăn một bữa no nê, ngâm suối nước nóng!”
“An An đâu An An ơi? Chỉ có gấu trúc lông xù mới có thể chữa lành cho tôi thôi!”
“Bà chủ ơi, lần cuối cùng có thể sờ nhóc con Đương Khang của quán chút không?”
Nhóc con Đương Khang đã đến quán net hơn một tháng, nhân viên và đối tác của khu phố thương mại đều biết, ai cũng muốn hưởng chút tài vận của thụy thú.



Bạn cần đăng nhập để bình luận