Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 383 - Cậu cứ mạnh miệng đi 3



Chương 383 - Cậu cứ mạnh miệng đi 3




Cậu cứ mạnh miệng đi 3
Thế nên lúc Lộ Dao gọi đi đón khách, Hùng An An cảm thấy mình phải cẩn thận hơn, không hóa thành hình người nữa, ai ngờ khéo quá thành vụng.
Thời Diên lại hoảng hốt hỏi: "Biến thành hình người là có ý gì?"
Hùng An An tưởng anh ấy muốn xem nên biểu diễn luôn màn biến thành một chú nhóc: "Là như này này."
Tim Thời Diên đập mất kiểm soát, cả người cứng ngắc: "..."
Thẩm Bình Tiến biết được một ít chuyện nội bộ nhưng lúc này cũng khó khống chế được cảm xúc.
Lộ Dao thở dài một hơi: "Thật ra tôi bảo Chỉ Tâm dẫn hai người đi dùng cơm trước là để hai người làm quen môi trường một chút, tiện thể chuẩn bị tâm lý luôn."
Thời Diên đơ ra như một người máy được lập trình sẵn: "Làm quen... Cái gì cơ..."
Lộ Dao cũng không vòng vo mà giải thích thẳng luôn tình huống quán net cho hai người nghe, còn đề cập đến kế hoạch cần hoàn thành gấp nữa.
Lúc này Thẩm Bình Tiến mới hiểu Lộ Dao muốn làm trò chơi là vì quán Internet Cafe này. Có vẻ như chuyện cần ra mắt trò chơi trong một tháng nữa liên quan đến quán.
Đáng sợ nhất là cô thật sự có cách hợp lý để thực hiện mục tiêu "một tháng nữa ra mắt" này.
Vì để hai người tin tưởng và yên tâm, Lộ Dao còn dẫn bọn họ vào hạt giống không gian trải nghiệm một lần.
Cô bảo Thẩm Bình Tiến và Thời Diên lấy điện thoại ra bấm giờ, sau đó cái của Thẩm Bình Tiến thì đặt bên ngoài, của Thời Diên thì mang vào trong hạt giống.
Sau khi ra khỏi không gian, Thời Diên lấy hai cái điện thoại lại so sánh, sau đó tâm trạng vừa mới ổn định lại được một chút lại tiếp tục tan vỡ: "Cái quỷ gì thế này! Sẽ chết người thật đấy!"
Lộ Dao: "Tôi sẽ kết toán tiền lương cho mọi người theo thời gian trong hạt giống."
"..." Tâm trạng nát bét của Thời Diên dần ổn định lại. Một lúc sau anh ấy mới nhận ra hình như mình cũng đâu có thiếu tiền?
Lộ Dao nói tiếp: "Chờ lát nữa nói chuyện xong tôi sẽ mời hai người đi dạo một vòng ở các cửa hàng khác. Đến lúc đó nếu nhân viên của hai người đồng ý tới tăng ca dài hạn thì cũng sẽ hưởng quyền lợi như nhân viên khu phố thương mại."
Thời Diên nói thầm trong lòng: Bố đây có gì chưa từng thấy nữa đâu? Có gì chưa từng ăn nữa đâu? Có gì chưa từng hưởng thụ nữa đâu? Ai hiếm lạ gì chút quyền lợi ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này chứ.
Chừng một tiếng đồng hồ sau, "Kế hoạch hạt giống không gian giải cứu thế giới" thuận lợi khởi công dưới sự thôi thúc của bà chủ.
Sau khi ra khỏi quán net, Thời Diên trông chẳng khác gì một cái xác bị vắt kiệt tinh thần biết đi.
Theo nghĩa vật lý thì cuộc sống một ngày bằng một năm của bọn họ sắp bắt đầu rồi.
Thẩm Bình Tiến im lặng đi phía trước, đột nhiên dừng chân trước cửa hàng Lông Xù rồi bình tĩnh đưa ra lời đề nghị: "Vào xem chút đi."
Thời Diên: "... Cậu vẫn còn tâm trạng vào xem à?"
Thẩm Bình Tiến: "Quán Internet Cafe thông với thế giới tu chân, vậy cậu không tò mò những cửa hàng còn lại thông với thế giới nào à?"
Lý trí đang bỏ nhà ra đi của Thời Diên cuối cùng cũng chậm chạp quay về.
Hóa ra Lộ Dao ma quỷ là ý này.
Thời Diên và Thẩm Bình Tiến đi dạo hết tất cả những cửa hàng mình có thể đi dạo được, từ cửa hàng Lông Xù đến rạp chiếu phim vượt thời không, cửa hàng Blind Box, tiệm nail đến trung tâm bổ túc trẻ em. Buổi tối bọn họ còn đặt phòng ở khách sạn suối nước nóng nghỉ lại nữa.
Hôm nay Thời Diên đã được mở mang tầm mắt với quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Sau khi tỉnh lại từ tinh thần hưng phấn, anh ấy mệt vô cùng, da mặt cũng khô quắt như vắt mì hong gió nên không thể thay đổi được biểu cảm khi nhìn thấy tộc người tí hon đáng yêu nữa.
Thẩm Bình Tiến trời sinh đã điềm đạm nên vẫn duy trì được phong độ và trình độ của mình trong suốt hành trình hôm nay.
Có điều Thời Diên và Thẩm Bình Tiến làm bạn với nhau từ khi còn bé, nhìn biểu cảm là biết ngay trong lòng anh ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Sau khi ăn cơm tối với đoàn người tí hon tràn ngập cảm giác chữa lành, hai người đi ngâm nước nóng, thư giãn tinh thần vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ ngày hôm nay.
Thời Diên dựa vào ao nước lấy lại tinh thần, lại thấy điện thoại đặt trong giỏ đồ sáng lên.
[Nhân viên A: Sếp ơi chuyện thế nào rồi?]
[Nhân viên B: Với tính khí của sếp nhà mình thì chắc bên B bị gọt cho khóc rồi cũng nên.]
[Nhân viên C: Chắc chắn bà chủ bên B không chịu nổi cái mồm độc địa của sếp nhà mình đâu. Tôi thấy yên tâm hơn rồi đấy, sẽ không phải tăng ca!]



Bạn cần đăng nhập để bình luận