Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1184 -



Chương 1184 -



Quả thật cô không có tư cách ngồi chung chiếc bàn này.Bỗng nữ thần Vận Mệnh liếc sang nhìn Lộ Dao.Nữ thần Thâm Uyên khẽ cười: “Cô ấy rất thú vị có đúng không? Hơn nữa không chỉ dừng lại ở mức thú vị thôi đâu.”Từ nãy đến giờ ác quỷ luôn im lặng không nói gì, thấy ánh mắt Lộ Dao lộ ra vẻ hoang mang thì mới lên tiếng: “Đây là nơi chồng chéo giữa các thần vực với nhau nên mọi suy nghĩ của cô đều không cần dùng lời nói để truyền đạt ra ngoài.”Lộ Dao: “…”Cũng đồng nghĩa với việc chỉ suy nghĩ thôi cũng bị những vị quyền cao chức trọng này nhìn thấy hết.Nữ thần Vận Mệnh không tiếp lời, trông bộ dạng vừa phấn khích vừa buồn tẻ.Nữ thần Thâm Uyên tiếp tục nói: “Hình như cô đang lạc đường. Trùng hợp là nữ thần chán đời đây sắp làm việc, cô đi theo học tập đi, hoặc có thể sẽ giúp cô tìm được đường đấy.”Đường sao?Con người có con đường riêng, và thần cũng thế.Lộ Dao dùng thân phận của một người phàm mà lại có ý nghĩ dính lấy thần đạo, vốn đây đã là một suy nghĩ rất buồn cười rồi, nhưng cô lại có thể vượt qua biết bao nhiêu cạm bẫy để được đi cạnh nữ thần Vận Mệnh.Chỉ dựa vào vận may hiếm có này nhưng nữ thần Vận Mệnh lại không hề phản bác lời Thâm Uyên.Lộ Dao vẫn còn mơ màng không tập trung, thấy vậy Thâm Uyên gõ nhẹ lên mặt nhắc nhở: “Nhìn lên bàn.”Lộ Dao rũ mắt xuống. đôi mắt lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó lập tức thấy xấu hổ.Lúc nãy cô bơi từ xa đến, nhìn thấy ba cái bóng ngồi xung quanh chiếc bàn vuông, trên bàn là những con bài rơi lả tả, cô còn cho rằng ba người họ đang thiếu một tay nữa.Lộ Dao cúi đầu xuống thì mới thấy rõ những con bài trên bàn không phải là mạt chược mà là một loại bài được làm bằng gỗ, bên trên có các cái tên khác nhau, có cái là tên người, có cái là tên một địa điểm nào đó, có cái là vật phẩm.Bên ngoài những con bài gỗ còn có khắc bốn chữ “thị trấn Đồng Hoa”, những con bài còn lại trông khá lộn xộn, trong số những con bài đó chỉ có duy nhất con một bài là bên trên có chữ đỏ, mặt bài được khắc một chữ “Đường”, bên dưới con bài có hai sợi dây màu đỏ, cuối sợi dây có treo thêm hai con xúc xắc màu đen.Một con xúc xắc có chữ ở bốn mặt, con còn lại thì gồm ba mặt có chữ và một mặt trống.Nữ thần Vận Mệnh thi thoảng lại đưa tay ra chơi đùa với nó, hai con xúc xắc đồng thời đưa ra hai đáp án.Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, nữ thần Vận Mệnh đột nhiên chán nản xua tay: “Bỏ đi.”Trên hai con xúc xắc có tổng cộng bảy đáp án, mặt trống còn lại thì sẽ hiển thị ngẫu nhiên một gợi ý nào đó.Lộ Dao thấy rất rõ, nữ thần Vận Mệnh tiện tay hất con xúc xắc ba lần thì đều cho ra cùng một kết quả giống hệt nhau.—— Trên con xúc xắc đầu tiên là hai chữ “tự sát”, còn trên con xúc xắc thứ hai là một chữ “thuốc”.Nữ thần Thâm Uyên bình tĩnh lên tiếng an ủi: “Trái phải đều không thoát khỏi được “cái chết”, bà ấy đã gần chín mươi sáu rồi, cũng được xem là sống thọ ở nhân gian, sao bà lại cứ nhất quyết phải để tâm những chuyện vụn vặt như thế cơ chứ?”Nữ thần Vận Mệnh giận dữ đập lên bàn: “Bổn thần chỉ cảm thấy ấm ức mà thôi.”…Lộ Dao không hiểu công việc của nữ thần Vận Mệnh cho lắm, nhưng hình như cô đã hiểu được nguyên nhân cơn giận của nữ thần Vận Mệnh.Hình như… Nữ thần Vận Mệnh cũng không thể thay đổi được vận mệnh.Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ này thì cả người Lộ Dao lập tức cứng đờ ngay, cô có thể cảm nhận được rất rõ cảm giác đau đớn đang ập đến từ bốn phía, hình như trước khi mất đi ý thức thì cô đã nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp nhưng đầy tức giận, lúc mở mắt ra thì lại nhìn thấy đầu giường quen thuộc trong cửa hàng cho thuê người máy.Lộ Dao có dự cảm rất kỳ lạ, lập tức nhìn sang bên cạnh.Lục Minh Tiêu đứng cạnh giường, đang ôm lấy đầu quan sát cô.Lộ Dao nhìn vào mắt anh: “Sao anh lại ở đây?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận