Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 711 - Lời nói được coi là nhắc nhở chính 4



Chương 711 - Lời nói được coi là nhắc nhở chính 4




Lời nói được coi là nhắc nhở chính 4
Sau khi đám người Tiết Thiến thoát khỏi nguy hiểm thì đã lần theo địa chỉ được ghi trên tờ rơi để tìm đến đây.
Vốn Tiết Thiến chỉ định tìm hiểu sơ qua về cửa hàng dịch vụ chạy vặt trước thôi, nhưng không ngờ lại còn gặp được tên phản bội này.
Lý Mật và Hạ Hoài Tung lại không hề hay biết về chuyện này.
Hai hôm trước, dưới sự giúp đỡ của tiểu đội Đường An Kỳ hai người họ đã thay xong cánh cửa mới.
Sáng hôm nay lúc họ đang moi móc thùng rác gần con đường này thì tìm thấy một cái bàn xếp còn khá mới và hai chiếc ghế thấp có kiểu dáng không giống nhau, ngoài ra còn có hai bộ chăn đệm đã cũ nhưng trông vẫn rất sạch sẽ, còn có nửa túi gạo, hai túi muối, nửa hộp cà phê hòa tan, một cái bếp du lịch cũ vẫn còn gas trong bình.
Hai người họ đứng trước cửa tiệm dỡ đồ xuống, cuối cùng đẩy cả thùng rác vào trong nhà.
Tiết Thiến nói với tài xế ngồi bên cạnh: “Xem ra hai người họ ở đây.”
Tiết Thiến cười lạnh lùng: “Dựa cây to được hưởng bóng mát, bọn họ cũng không ngu lắm.”
“Hình như cả hai bên của cửa hàng dịch vụ chạy vặt đều có người ở cả rồi.”
“Đội trưởng, có cần bọn tôi đi bắt hai người họ lại không?”
Tiết Thiến: “Vậy thì có ích gì chứ? Chỉ cần biết ở thành phố Cao Thăng còn có một nơi như vậy là được rồi, cho dù có bắt về thì cũng không quản được. Dù sao hai người họ đã được nếm trải mùi vị của sự tự do rồi.”
Đội viên ấy không biết nên tiếp lời thế nào.
Mặt Tiết Thiến không thể hiện cảm xúc gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào con phố đối diện một lúc lâu, sau đó bỗng xua tay nói: “Được rồi, cho hai người họ tự do thêm vài ngày đi.”
Đội viên không hiểu.
Tiết Thiến vẫn giữ nụ cười lạnh lùng: “Muốn bẻ gãy đôi cánh của họ thì cách nhanh nhất chính là đốn gãy gốc cây kia. Mặc dù đối thủ của chúng ta hơi bàng môn tả đạo nhưng trưởng căn cứ của chúng ta cũng không phải là người tầm thường gì. Nếu anh ta biết thành phố Cao Thăng còn có một cửa hàng ghê gớm như thế thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
——
Chập tối, Lộ Dao và Thời Diên đã bàn bạc chi tiết của sự kiện Trung thu xong, sau khi quay về đến cửa hàng dịch vụ chạy vặt thì bắt đầu bận rộn không ngơi tay để chuẩn bị nơi tổ chức sự kiện thú vị nhất trong dịp Trung thu này.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Bản đồ kho báu của cô quá trừu tượng rồi!
Đến lúc đó có thể kết nối được với các cửa hàng khác thật sao?”
Lộ Dao đáp: “Chỉ hơi phiền phức chút thôi, dùng nguyện lực chắc chắn làm được. Tôi đã có thể tưởng tượng ra được nét mặt của khách hàng khi chứng kiến được điều này rồi.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “… Hình như bây giờ cô rất vui vẻ khi được làm những chuyện này.”
Lộ Dao: “Cái gì?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Chuyện mở tiệm ấy. Tổ chức một sự kiện phức tạp như thế, cô không sợ ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ à.”
Lộ Dao trả lời: “Nếu chỉ cứ đâm đầu chạy theo kết quả thì không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa sự kiện này cũng không thể nói là phức tạp được, tôi chỉ muốn mang đến một vài trải nghiệm mới cho khách hàng và nhân viên thôi.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đột nhiên nhớ ra một sự tồn tại nào đó ở một thế giới nào đó mà mình đã từng gặp qua, sau đó chầm chậm nói: “Tôi cũng thấy cô như vậy rất tốt.”
Lộ Dao: “Cái miệng của cậu ngày càng biết dỗ ngọt người khác, tôi sắp không quen được rồi đây này.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “… Lợn rừng không ăn được cám*.”
(*) Hình dung một người ở trong hoàn cảnh sống không được tốt lâu rồi, khi được đến nơi tốt hơn để sống thì lại không quen. Ở đây ý hệ thống là Lộ Dao thích bị ngược nên không chịu được lời ngon tiếng ngọt.
Lộ Dao: “…”
Đây là lời khen, chắc chắn là lời khen.
Lộ Dao và trên dưới khu phố thương mại đồng loạt bắt tay cẩn thận chuẩn bị mất mấy ngày, cuối cùng vào ngày mười bốn tháng tám đã hoàn thành mọi công tác chuẩn bị sự kiện cho các cửa hàng.
Cuối cùng buổi lễ náo nhiệt chỉ thuộc về một mình khu phố thương mại đã chính thức được khai mạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận