Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1130 -



Chương 1130 -



Ngày thứ ba Lộ Dao vào tù, tiệm sách gửi hết số hàng bán trên mạng đi, phòng livestream và phòng đọc trên mạng không còn mở cho mọi người vào nữa.Bà chủ không ở tiệm, kế hoạch tung sách mới bị gác lại, tình nguyện viên được cho về, tiệm sách chỉ còn lại nhân viên người máy và người máy dọn dẹp phiên bản Nha Loạn, hầu hết tù nhân khu bốn năm sáu trên đảo đều đoán bà chủ đã xảy ra chuyện rồi nhưng không biết cô bị giam ở khu một.Ở ngoài đảo có càng nhiều suy đoán liên quan đến chuyện tiệm sách đột nhiên tạm ngừng kinh doanh và hướng đi của bà chủ, không ít người cho rằng bà chủ đã bị đảo Quán bắt giam, nhưng đảo Quán lại chẳng có bất kỳ phản hồi nào.Sau khi mất tự do, một ngày vốn đã dài thườn thượt ở đảo Quán nay lại càng thêm vô hạn với Lộ Dao, cô rảnh rỗi không làm gì, ngày ngày chấp hành “tôi luyện” cho 0105.Cuối cùng thức ăn do người máy bếp núc tham khảo sách nấu ăn để nấu ra cũng không hợp khẩu vị của bà chủ, bà chủ không những kén ăn mà còn cực kỳ bướng bỉnh, cơm tù không ngon là kiên quyết không ăn, đói bụng nguyên ngày rồi xuất hiện triệu chứng mất nước, lập tức lâm vào hôn mê, cai ngục bác sĩ đến muộn một bước là có lẽ cứu không được rồi, yếu đến mức làm cai ngục trực ban và cai ngục thư ký của khu một tặc lưỡi.Gà bay chó sủa một trận, Lộ Dao được nâng cấp đãi ngộ trong nhà giam, trong phòng giam của cô mới xây thêm một nhà vệ sinh bí mật không có camera giám sát; Mỗi ngày mười hai bữa thêm sáu bữa ăn khuya, không còn sử dụng người máy bếp núc nữa mà đặc biệt điều phối cai ngục có kinh nghiệm nấu nướng đến nấu cơm riêng cho bà chủ; Trên giường kim loại được trải tấm ga bông, chăn mềm và gối ấm áp dày dặn, khu tắm rửa cũng có thêm đồ dùng tắm rửa và đồ dùng vệ sinh.Thỉnh thoảng hệ thống hiện thực hóa ước mơ có nói cho Lộ Dao biết tin tức bên ngoài, sau khi tung cuốn sách &LTChúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn> đã tạo ra độ thảo luận rất cao, nhất là sau khi điều bất ngờ ẩn giấu được độc giả kích hoạt, độc giả thấy được điều bất ngờ ấy sẽ chìm vào suy tư, độc giả không thấy được thì điên cuồng nghĩ cách để kích hoạt điều bất ngờ ẩn giấu.Cơ chế kích hoạt điều bất ngờ tương tự như hệ thống điện thoại u linh của cửa hàng Lông Xù, chỉ là tiêu chuẩn gợi ý khác nhau thôi.Nói đơn giản hơn chính là bài kiểm tra tiềm thức.Lý do Lộ Dao chọn cuốn &LTChúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn> này rất đơn thuần, Tolkien đã viết trong lời dẫn truyện của &LTCh;úa Tể Của Những Chiếc Nhẫn> là “Động cơ cơ bản để viết cuốn sách này chính là một người kể chuyện muốn thử kể một câu chuyện cực dài, muốn dùng nó thu hút sự chú ý của độc giả, cho họ giải khuây, cho họ tiếng cười, có lẽ đôi khi còn làm họ thấy phấn khích hoặc cảm động”, Lộ Dao tìm được lý do và niềm vui hơn cả những gì cô tưởng từ câu chuyện của &LTCh;úa Tể Của Những Chiếc Nhẫn> nên cũng muốn cho con người nguyên sinh và người máy ở tinh tế đọc được cuộc phiêu lưu vĩ đại đầy sự tưởng tượng diệu kỳ và sức sống ấy.Thế giới của &LTCh;úa Tể Của Những Chiếc Nhẫn> tự do và ngập tràn cảm giác số phận sắp đặt, mỗi chủng tộc đều có cách sinh tồn của riêng họ, mỗi chủng tộc cũng tự có đặc điểm khiến người ta thấy yêu thích, độc giả có thể tự do lĩnh hội được tinh thần nó mang đến thông qua câu chuyện.Mục đích Lộ Dao thiết lập điều bất ngờ ẩn giấu chỉ để thúc đẩy thêm một bước cho nhiệm vụ cuối, độc giả đọc <Ch;úa Tể Của Những Chiếc Nhẫn> xong ít nhiều cũng sẽ nảy sinh một vài suy nghĩ, dù là tích cực hay tiêu cực thì chỉ cần suy nghĩ theo hướng có liên quan đến tự do, mạo hiểm, chân thật, sinh mệnh là có thể kích hoạt điều bất ngờ.Từ điều này, có thể thấy sự lựa chọn của Lộ Dao dường như đã đi ngược lại ước nguyện ban đầu của &LTChúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn> bản gốc được tác giả tạo ra.Thế giới của Lộ Dao có một cuốn sách tên là &LTT;ự Gây Cười Cho Chính Mình Đến Chết>, sách dùng số trang rất dài để chứng minh sự xuất hiện của ti vi đã làm thay đổi ý nghĩa và nội dung của ngôn ngữ đại chúng, dần dần làm những lĩnh vực nghiêm túc như chính trị, tôn giáo, giáo dục vân vân bị giải trí hóa, con người lặng lẽ trở nên lệ thuộc vào giải trí, cuối cùng sẽ có một ngày không còn khả năng suy xét. Khi ấy “con người cảm thấy đau khổ không phải tại họ dùng tiếng cười thay cho sự suy xét, mà tại họ không biết tại sao mình cười và tại sao mình không còn suy xét được nữa”, thảm họa của “nền văn hóa diệt vong” cũng gần kề trước mắt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận