Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 679 - “Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 1



Chương 679 - “Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 1




“Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 1
Lộ Dao còn chưa kịp phản ứng gì thì Harold đã lên tiếng trước.
“Nhân viên chạy vặt đều phải biết chạy xe, với cặp chân ngắn ngủn đó của cậu thì còn không với tới bàn đạp nữa là.”
Đám người Đường An Kỳ, Lý Mật, Hạ Hoài Tung và hai anh em Trịnh Hàm đều tò mò nhìn sang.
Đây là mấu chốt sao? Cậu nhóc này sẽ không khóc đó chứ?
Bất Độc nhìn sang chiếc xe điện mà Lộ Dao đang đậu bên đường, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống đôi chân ngắn ngủn của mình: “Không thể nhờ người sửa chiếc xe ấy thành xe dành cho con nít sao?”
Những hàng xóm đang đứng đó cũng cúi đầu nhìn Bất Độc, cảm xúc của cậu bé này rất ổn định, không những không buồn mà còn nghiêm túc suy nghĩ cách giải quyết nữa chứ.
Lộ Dao đáp: “Vấn đề này nói sau đi. Hôm nay đã đến giờ tan làm rồi.”
Lúc này mọi người đang đứng đó mới nhận ra, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Bình thường vào giờ này họ đã không dám ra ngoài rồi, nhưng hình như gần đây không còn thấy zombie lang thang vào buổi tối trên con đường Quan Âm này nữa.
Trịnh Hàm đưa Trịnh Hân Hân về nhà, kéo cửa cuốn xuống, họ không lên lầu nghỉ ngơi mà lại trải một lớp bìa giấy dưới đất, họ định gắng gượng qua hết đêm nay, sáng sớm mai mới thu dọn đồ đạc lên lầu.
Hai anh em bày nguyên vật liệu mình tìm được trong siêu thị ra, trong đó có gạo, mì và nước suối, nếu ăn xài tiết kiệm thì chống chọi thêm khoảng một tuần mười ngày cũng không thành vấn đề.
Vấn đề là gạo và mì đều là thức ăn cần phải nấu chín mới ăn được.
Tạm thời chỗ ở của hai anh em không có những món vật dụng đó nên buổi tối chỉ đành uống nước suối, ăn bánh quy cho xong một bữa.
Trịnh Hàm đã nói với tiểu đội Đường An Kỳ rồi, sáng sớm ngày mai sẽ đi tìm nguyên vật liệu với họ, mục tiêu là tìm cho ra bếp di động, nguyên liệu dạng rắn và những dụng cụ nhà bếp tiện cho việc mang đi.
Trịnh Hàm nhớ lại lời căn dặn cuối cùng của mẹ mình: Đừng nên tin tưởng bất kỳ ai.
Nhưng cậu ấy phải nuôi sống mình và em gái mình, cách thức sinh tồn tốt nhất trong thời kỳ này chính là bắt tay với người khác.
Lý Mật và Hạ Hoài Tung cũng đã về nơi ở của mình.
Họ đến khá trễ nên cửa còn chưa kịp thay, tối họ tìm đại một tấm ván gỗ và giấy các tông chặn trước cửa, cũng chỉ có thể ở tạm một đêm trước, sáng sớm ngày mai rồi tính tiếp vậy.
Lộ Dao quay về cửa hàng trước, mấy phút sau cô lại xách hai chiếc túi nhựa lớn màu đen ra, gõ cửa nhà của Đường An Kỳ.
Do lúc chiều phải giúp hai anh em Trịnh Hàm thay cửa mới nên Khương Nghệ Phỉ chỉ kịp thay cửa cho mình, chưa dọn dẹp gì cả, vì thế bốn sinh viên đại học lại quyết định chen chúc với nhau thêm một đêm.
Lộ Dao đưa những món đồ kia cho Đường An Kỳ, thấy Khương Nghệ Phỉ cũng ở đây nên sẵn tiện đưa luôn túi còn lại.
“Nếu đã ở đây hết thì khỏi mất công tôi phải đi thêm một chuyến sang bên cạnh.”
Suýt chút nữa là một tay Đường An Kỳ không cầm nổi túi đồ ấy, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì thế, sao lại nặng như vậy?”
Lộ Dao: “Hôm trước các cô phát tờ rơi ở khu chung cư Bình An giúp chúng tôi, tôi đã nói là sẽ tặng mỗi người một thùng nguyên vật liệu xem như thù lao. Không phải trùng hợp mọi người vừa đổi chỗ ở sao, còn là hàng xóm của nhau nữa nên tôi đã mang thêm một thùng nữa. Đa phần đều là thức ăn, tôi cũng suy nghĩ đến việc mọi người không tiện nấu nướng nên có một số đồ ăn đã được nấu chín. Hộp đựng thức ăn được làm bằng chất liệu giữ nhiệt đặc biệt, chỉ cần không mở ra thì sẽ luôn giữ được độ ấm và tươi mới, nhưng hạn sử dụng thức ăn lại không được dài, chỉ có bảy ngày thôi nên nhớ là đừng để quá lâu nhé.”
Lúc đám người Đường An Kỳ vừa đến đường Quan Âm thì đã mang đồ ăn vặt và đồ uống quý giá sang cửa hàng để chào hỏi Lộ Dao, xem như quà gặp mặt.
Lúc đó Lộ Dao đã muốn đáp lễ thật hậu hĩnh rồi, sáng sớm hôm nay, trước khi ra ngoài cô thấy họ đã thu dọn chỗ ở cũng sắp xong nên đã viết ra những thứ cần mua rồi gửi cho Tiểu Cơ, nhờ ông ta chuẩn bị.
Sau khi tặng quà xong Lộ Dao cũng không nán lại lâu, Bất Độc còn đang ở cửa hàng đợi cô.
Tống Húc và Chu Minh Dương hợp sức kéo chiếc cửa cuốn xuống khóa lại, Đường An Kỳ và Khương Nghệ Phỉ chạy lên chạy xuống tận hai lần mới có thể mang đống nguyên vật liệu mà Lộ Dao tặng lên lầu.
Bốn người họ cùng quay trở lên lầu, kéo rèm cửa sổ xuống, đốt hai cây nến lên để thắp sáng rồi ngồi thành vòng tròn, họ chuẩn bị mở hai chiếc thùng đó ra xem thử.
Cũng không thể trách họ sốt ruột như vậy, Lộ Dao đã nói bên trong chiếc thùng có đồ ăn đã được nấu chín, chỉ cần có hộp đựng bên ngoài là có thể bảo quản được độ ấm và độ tươi ngon tận bảy ngày nên họ thật sự rất tò mò về nó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận