Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 705 - Trung thu 20



Chương 705 - Trung thu 20




Trung thu 20
Đường An Kỳ là người bò lên trên đầu tiên, leo lên được vai của bức tượng, lúc ánh mắt lướt ngang qua đám zombie phía dưới thì thấy Ma Bảo đang chạy về phía này, thấy thế cô ấy bắt đầu hoảng sợ nhưng lại không dám kêu lên thành tiếng, chỉ biết điên cuồng huơ tay với Ma Bảo.
Đứa bé này mới đến cửa hàng hôm qua thôi, họ thấy cậu nhóc thích đi theo sau người đàn ông tóc bạch kim kia nhưng lại không ngờ thằng nhóc này lại là nhân viên chạy vặt.
Đường An Kỳ rất muốn lên tiếng cầu cứu nhưng lương tâm và lòng tự tôn cuối cùng của cô ấy không cho phép cô ấy lên tiếng nên chỉ có thể huơ tay ý bảo cậu nhóc ấy nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng Ma Bảo lại phớt lờ hành động của cô ấy, khi chạy đến nơi cách đám zombie kia chưa đến hai mét, cậu nhóc mới bỏ ván trượt xuống, rút từ giữa eo ra một cây roi da mềm màu đen có buộc một dải lụa đỏ ở phần thân, sau đó leo lên ván trượt, trượt thẳng vào giữa đám zombie kia.
Lúc đám người Đường An Kỳ đang bám víu trên bức tượng chứng kiến cảnh tượng Ma Bảo xông vào nguy hiểm như thế, lòng mỗi người lại dấy lên một cảm xúc khác nhau nhưng có điểm chung là đều rất hoang mang.
Cách đó bốn con đường, đội tìm kiếm của căn cứ Hy Vọng đang bị bao vây cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng ngay sau đó cây roi kia đã vung lên thành từng cơn gió lốc, những nơi chiếc roi lướt qua như gió mùa thu cuốn lá rơi rụng, như đường phân chia biển Mose, tách đám zombie đang chen chúc chật kín như một bức tường ra, chúng ngã gục xuống đất với nét mặt thẫn thờ, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ma Bảo không đủ cao, thêm vào đó lại không thể sử dụng pháp thuật quá nổi bật nên chỉ có thể dùng cây roi kia để mở đường.
Cây roi ấy còn dài hơn cậu nhóc, lúc vung roi ra thì nó có thể tự do co dãn, tốc độ cũng rất nhanh, người bình thường hoàn toàn không thể quan sát kịp, chỉ thấy nó nhanh một cách quá đáng.
Ma Bảo mở ra được một khoảng trống ngay giữa đám zombie, có một số zombie bắt đầu quay người lại, từ từ đi về phía cậu nhóc.
Lúc này ở phía xa xa vang lên một tiếng vang chói tai, đám zombie dần bị thu hút, sau đó lại có một số bắt đầu di chuyển về phía phát ra âm thanh.
Âm thanh chói tai đó kéo dài hơn năm phút.
Không chỉ có đám zombie xung quanh quảng trường bắt đầu tản đi mà ngay cả zombie bên đường cũng dần quay người đi về phía phát ra âm thanh.
Đợi khi phần lớn zombie bắt đầu chuyển hướng, Ma Bảo nhân cơ hội này xử lý những con zombie lạc đàn.
Cuối cùng tiểu đội Đường An Kỳ cũng có thể nhẹ nhàng leo xuống bức tượng, né tránh đám zombie đang nằm đầy la liệt dưới đất rồi nhảy xuống.
Bất Độc và Tô Linh đi vòng một vòng lớn, đang chạy từ phía bên kia đến.
Ma Bảo thu cây roi vào, bước lên ván trượt trượt lên trước: “Âm thanh lúc nãy là do cậu tạo ra đấy à?”
Bất Độc lay lay cánh tay Tô Linh: “Chúng quá đông, chỉ riêng việc chém chết thôi cũng lãng phí thời gian rồi nên tôi đã đưa khách hàng đi đường vòng.
Mẹ tôi từng nói zombie rất nhạy cảm với âm thanh và mùi tanh của máu, có những lúc không cần phải giết hết toàn bộ đâu, như vậy thì hiệu suất làm việc sẽ bị giảm đi mất.”
Tiểu đội Đường An Kỳ cũng nhanh chóng chạy đến tập hợp với họ, Đường An Kỳ quan sát hai nhóc con này thật kỹ, trông Ma Bảo rất lạnh lùng nên cô ấy quyết định quay sang tiếp lời với người có duyên được gặp mặt một lần là Bất Độc đây: “Cảm ơn hai nhóc. Bất Độc, nhóc bắt đầu làm nhân viên chạy vặt thật rồi à? Cậu nhóc này cũng là đồng nghiệp của nhóc sao?”
Tay Bất Độc vẫn kéo lấy Tô Linh, gật đầu: “Cậu ấy tên Ma Bảo, là nhân viên chạy vặt số chín mới đến của cửa hàng, em là số tám. Chúng em đang trên đường làm việc, không có việc gì thì bọn em đi trước đây. Mọi người cẩn thận nhé.”
Bất Độc vừa dứt lời thì đã đưa tay ném sợi dây thừng cột trên chiếc xe đẩy cho Ma Bảo.
Đường An Kỳ vừa thấy “xe vận chuyển kiểu mới” này
Thì hai mắt sáng lên: “Sao bọn mình lại không nghĩ đến cách dùng này nhỉ, như thế khi vận chuyển đồ đạc cũng tiết kiệm được sức lực hơn.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận