Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 556 - Chuyện vụn vặt và cuộc bạo loạn 2



Chương 556 - Chuyện vụn vặt và cuộc bạo loạn 2




Chuyện vụn vặt và cuộc bạo loạn 2
Mấy phút sau, Tù Ngọc hóa thành hình người đi ra phía sau bọn họ.
Tù Ngọc cao hơn Lộ Dao nửa cái đầu nhưng lại lùn hơn Harold một chút, đôi mắt phượng xếch lên, mũi thẳng môi mỏng, mái tóc dài buộc một nửa rồi cố định bằng một chiếc trâm cài ngọc bích điêu khắc hình đầu rồng, cách ăn mặc rất đơn giản nhưng không thể che được khí chất hơn người của cô ấy.
Đây là thân phận thật sự của Tù Ngọc.
Cô ấy ở trong trứng hơn nghìn năm, lúc phá xác thì đã thành ma rồi. Ngày thường ở quán Internet Cafe, Hùng An An thì thích dùng hình thú để được mọi người yêu thích, Tù Ngọc thì thích biến thành đứa trẻ ầm ĩ với mấy nhóc con kia.
Lộ Dao đứng chính giữa quay sang bên trái nhìn khuôn mặt xụ xuống của Harold rồi lại quay sang bên phải nhìn long nữ đột nhiên lớn tướng lên, cuối cùng đành thở dài: “Phong cách của hai người thật sự chẳng phù hợp với nơi này chút nào cả. Chúng ta đi đổi tiền trước đi.”
Tù Ngọc ôm vai Lộ Dao rồi chỉ chỉ một nữ sinh vừa băng qua con đường đối diện: “Lộ Dao, ta cũng muốn làm kiểu tóc xoăn kia.”
Lộ Dao liếc nhìn phía đối diện một cái, tưởng tượng ra hình ảnh Tù Ngọc với mái tóc uốn lượn sóng kia rồi gật đầu: “Được.”
Sau khi ba người rời khỏi viện điều dưỡng thì người đi trên đường ít dần đi.
Hai bên đường có không ít cửa hàng nhưng bên trong gần như chẳng có người nào, ngay cả nhân viên cũng rất ít, phần lớn là những cửa hàng không người bán.
Lộ Dao đi lòng vòng trên đường hai vòng rồi rẽ vào một cửa hàng bán đồ trang sức.
Trang sức đặt đầy trên quầy, không có kính thủy tinh ngăn cách nên khách hàng có thể thử thoải mái.
Ở cửa có máy trả tiền tự động, chỉ cần giơ mã vạch lên quét một cái là được, giống như mua đồ trong cửa hàng tiện lợi vậy.
Bên cạnh máy trả tiền tự động là máy đổi vàng tự động. Chỉ cần để vàng lên đó, máy sẽ tự động cân đo và quét độ tinh khiết rồi ra giá.
Tiền tệ thông dụng ở thành phố Minh Nhật được gọi là đồng mặt trăng. Lộ Dao thầm đổi theo giá vàng hiện tại thì thấy mười đồng mặt trăng tương đương với một đồng tiền ở thế giới của cô.
Khi đó giá vàng là một gram 4800 đồng mặt trăng. Cô không biết giá cả ở thành phố Minh Nhật thế nào nên lúc chuẩn bị tới đây cứ sợ lúc cần tiền lại không đủ.
Lộ Dao lấy một cân vàng ra chuẩn bị đổi.
Ba người bọn họ đều nhập cư bất hợp pháp, không có tài khoản để thanh toán qua app nên chỉ có thể đổi lấy tiền mặt.
Có điều máy giao dịch tự động lại báo là không đủ tiền, còn nhắc nhở Lộ Dao chờ xử lý.
Bọn họ đợi chừng hai mươi phút thì có hai nhân viên làm việc xách hai vali tiền tới, sau đó lại mất thêm hai mươi phút nữa mới đổi thành công.
Một cân vàng đổi được bốn triệu tám trăm đồng mặt trăng, trừ đi một đống phí kỳ lạ phức tạp thì còn hơn bốn trăm sáu mươi đồng tới được tay bọn họ.
Lộ Dao cho Harold và Tù Ngọc mỗi người tự cầm năm trăm nghìn để tiêu vặt, còn lại cô bỏ hết vào kho hàng cá nhân của mình.
Harold và Tù Ngọc đều có túi càn khôn nên cất chút tiền mặt không thành vấn đề.
Lúc đổi tiền Lộ Dao có nói mấy câu với nhân viên.
Hiện tại thông tin mạng và trí tuệ nhân tạo phát triển không ngừng nên thị trường đã đào thải một số lượng nhân công không còn đạt hiệu suất như yêu cầu, hơn nữa còn áp dụng việc kinh doanh tự động hiệu quả và tiện lợi.
Các cửa hàng đều có lắp đặt hệ thống an ninh hoàn thiện, lại có Khải Minh Tinh theo dõi mọi lúc mọi nơi nên rất ít khi có chuyện không tốt xảy ra trên đường.
Người dân thành phố Minh Nhật đã quen với cuộc sống tối ưu hóa tiện ích này rồi nên bây giờ chỉ còn chữa bệnh, máy tính, nghiên cứu khoa học cùng một số lĩnh vực đặc thù là vẫn còn thi hành chế độ dùng sức người để làm việc nữa thôi. Còn lại phần lớn các nhà bán lẻ và cả nền công nghiệp giải trí cũng chẳng còn con người nữa.
Sau đó Lộ Dao dẫn Harold và Tù Ngọc đi dạo quanh trung tâm thương mại một vòng. Cả một cái trung tâm lớn như vậy mà lại chỉ có mấy nhân viên lẻ tẻ. Thấy khách tới bọn họ cũng không chủ động chào hỏi mà đi qua bên khách sửa sang lại hàng hóa.
Trong trung tâm thương mại có một tiệm làm tóc cực kỳ nhỏ bé. Nhìn thấy nó, Tù Ngọc đứng im luôn không nhúc nhích nữa.
Trong tiệm không có khách mà chỉ có ông chủ đang dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật.
Lộ Dao vừa gõ cửa, ông chủ đã giật mình tỉnh lại rồi nhanh chóng đi ra đón tiếp.
Tù Ngọc ở lại đây làm tóc còn Lộ Dao và Harold tiếp tục đi dạo quanh cửa hàng thời trang nam trên tầng hai.
Lúc hai người quay lại tiệm làm tóc lần nữa thì Lộ Dao vẫn mặc bộ đồ đó còn Harold thì đã thay bộ trường bào màu đen trên người mình và đổi thành quần jean áo sơ mi kẻ caro rồi, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác da màu đen, trên cổ có một sợi dây chuyền cũng màu đen nốt.
Sợi dây chuyền này là phiên bản thu nhỏ của trượng Quy Giới.
Trước khi tới thành phố Minh Nhật, Lộ Dao đã dành ra chút thời gian nặn hai cái đưa cho Harold và Tù Ngọc.
Dây chuyền trượng Quy Giới có tác dụng như bán thân của thần linh vậy. Trong hai chiếc mà Harold và Tù Ngọc đeo đều có chức năng phiên dịch ngôn ngữ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận