Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1299 -



Chương 1299 -



Thúy Hoàng Tinh lấy đi mắt trái của Lộ Dao rồi bỏ viên ngọc trai đen trên vòng tay của Lộ Dao vào hốc mắt rỗng tuếch của cô.Lộ Dao trao đổi một con mắt với nữ thần Biển Sâu.Thúy Hoàng Tinh ngẩng đầu nhìn xung quanh, bà thấy cơ thể tròn quay được bao bọc bởi lớp lông xù trắng muốt của đầy tớ của thần đang đứng bên giường, hài lòng gật đầu: “Hoá ra đây chính là thế giới trong mắt cô.”Lộ Dao mở mắt trái ra, khẽ nhíu mày.Mắt của thần linh khác với của con người, thế giới không còn là hình dáng, hơi thở cụ thể nữa mà mọi thứ đều hóa thành ký hiệu giản lược, món đồ yêu thích đặc biệt sẽ là màu vàng, còn lại là màu xám và đen.Thúy Hoàng Tinh có gương mặt của một người mẹ hiền từ, mái tóc dài vàng óng xõa ở hai bên mép giường như rêu, đôi mắt lại như ngọc trai đen lấp lánh, đen láy sâu thăm thẳm.Mắt của Lộ Dao có màu nhạt, lúc mở ra là hai con ngươi khác màu, cô chớp mắt mạnh vài lần, giấu đi ánh sáng của ngọc trai đen bằng năng lực.Mắt thường nhìn vào thì hai con mắt này không khác gì nhau.Lộ Dao khẽ dụi mắt trái: “Không thoải mái lắm.”Thúy Hoàng Tinh lại rất thích mắt của Lộ Dao, thế giới trong mắt cô sinh động hơn trong mắt thần linh, tựa như có được bảo bối mới lạ, giọng điệu còn pha lẫn niềm hân hoan đã lâu không có: “Ta đồng ý yêu cầu của cô, nhưng người dị giới không thể nán lại Thần vực quá ba ngày.”Đối với Thúy Hoàng Tinh mà nói, con người ở thế giới của Lộ Dao là người dị giới.Thế là quy tắc đầu tiên của phòng đặt trước ở cửa hàng Lông Xù chính là: Chỉ có thể ở lại lâu nhất là ba ngày.Đa số khách hàng khi thấy quy tắc này đều thầm nghĩ: Nghĩ nhiều rồi, ai mà dư tiền thế, ở ba đêm liên tiếp...Buổi trưa Giản Tùng được Trương Duệ Nghiêu kéo đến cửa hàng Lông Xù ăn cơm, lúc vừa vào cửa hàng, đột nhiên Giản Tùng cứng đờ.Cậu ấy mắc chứng sợ biển, mà cửa hàng này lại mở dưới lòng biển sâu. Thậm chí cậu ấy còn chẳng dám bước vào khu vui chơi người ta thấy cực kỳ thú vị nữa.Trương Duệ Nghiêu không ngờ sẽ như vậy, quay đầu định đưa Giản đến quán net ăn cơm, khi ấy nhờ nhân viên ở quán net gọi một bàn tiệc ở Tầm Tiên lâu.Kết quả Giản Tùng ngồi gục xuống đất ôm lấy đầu, tự kỷ một hồi thì một con hải cẩu voi phương Nam đi qua đưa cho cậu ấy một viên ngọc trai đen treo trên sợi chỉ vàng, Giản Tùng đeo nó lên thì quanh người được bao bọc bởi luồng hơi ấm, nỗi sợ biển cũng biến mất theo.Trương Duệ Nghiêu nói: “Đồ hải cẩu cà tím tặng cho cậu chắc chắn là bảo vật của biển sâu.”Nhân viên phục vụ hải cẩu lên món nghe vậy, bèn gõ đầu Trương Duệ Nghiêu bằng cái chân chèo mũm mĩm của mình, lớn tiếng lên án: “Éc!!! Éc éc éc!!!”Anh mới là hải cẩu cà tím, cả nhà anh đều là hải cẩu cà tím!Giản Tùng cười nằm rạp ra bàn: “Chuyện gì vậy, không phải hai người là đồng nghiệp sao?”Trương Duệ Nghiêu: “...”Hai người ăn một bữa hải sản no nê ở khu vực ăn uống dưới biển sâu, lại dạo một vòng quanh khu vui chơi, tốn không ít thời gian, cuối cùng mới leo lên mặt nước men theo cầu thang nước.Giản Tùng lúc thì nhớ lại thú cưng quý hiếm mình thấy ở phòng vui chơi, lúc thì nhớ lại bữa ăn hồi trưa: “Hải sản ở vùng biển này to hơn mấy loại tớ từng thấy, sashimi làm tại chỗ thật tươi. Nhưng sao cửa hàng này lại mở dưới đáy biển?”Trương Duệ Nghiêu: “Lần đầu tớ đến đây, cửa hàng Lông Xù đã tồn tại rồi. Tại sao bà chủ muốn mở dưới biển sâu thì chỉ có nhân viên lâu năm biết, nhưng ngày thường rất ít khi mọi người nói về mấy chuyện này. Chỉ nghe nói là vùng biển này vốn không được sạch sẽ như vậy, giống như một bãi rác ấy. Cậu thấy khách hàng ghé đến không? Họ sẽ biến thành cá dưới đáy biển, vào cửa hàng lại khôi phục thành người.”Giản Tùng gật đầu: “Đáy biển thú vị như vậy, trên mặt biển còn có gì?”Trương Duệ Nghiêu: “Mây chiều, sóng biển, cá voi. Dạo này còn mở thêm phòng cho khách, du khách có thể nghỉ ngơi ở đây.”Một đêm rẻ nhất là một trăm nghìn, Trương Duệ Nghiêu biết Giản Tùng ở nổi, nhưng chắc giờ đã hết phòng rồi.Đi lên men theo cầu thang nước trong suốt, nước biển tựa như một cục thạch bán trong suốt khổng lồ, càng ngày càng sáng.Giản Tùng thò đầu lên khỏi mặt biển, ngước lên va vào mấy cặp mắt quả nho đen láy, thân hình lông lá tròn vo, là linh vật nổi tiếng nhất của cửa hàng Lông Xù—Hải cẩu voi phương Nam.Lúc nãy ăn cơm dưới lầu, Giản Tùng đã gặp nhân viên lên món là hải cẩu rồi.Cậu ấy khẽ ngơ ra, đám nhóc này giống con người, còn đáng yêu hơn cả con người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận