Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 898 -



Chương 898 -




Phi thuyền từ từ bay xa rồi nhưng 0666 vẫn kề sát cửa sổ nhìn banner tung bay phía xa xa.
Không chỉ 0666 mà tất cả mọi người trên phi thuyền cũng đều đang giữ nguyên tư thế nằm bò trên cửa sổ, đôi mắt máy móc tò mò nhìn đống banner trong gió kia.

Ở phố sách trong khu tám, Lộ Dao đứng trước tiệm sách ngửa đầu nhìn phi thuyền bay ngang qua trên đầu mình.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: "Phi thuyền không dừng lại ở đây đâu."
Lộ Dao chỉ vào bảng chỉ dẫn hướng khu bảy mà phi thuyền đang chạy tới, trông có vẻ không để ý lắm: "Những phi thuyền kia đang trên đường bay tới khu bảy và khu chín, chắc chắn trong thời gian làm việc không được tuỳ tiện hạ cánh, có khi giờ nghỉ trưa hoặc buổi chiều bọn họ sẽ dừng lại đấy."
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nơm nớp lo sợ: "Biện pháp này thật sự có tác dụng ư? Không cần đi rải tờ rơi hả?"
Hiếm khi khai trương tiệm mới mà bà chủ không bảo nó in tờ rơi, chỉ cần in mấy cái banner thơ ca kỳ quái.
Thống Thống cảm thấy tác dụng của cách tuyên truyền này quá yếu, hoàn toàn không thể so được với những lần khai trương trước kia.
Lộ Dao: "In tờ rơi nhiều thế rồi mà cậu chưa chán à?"
Hệ thống cảm thấy mình vừa bị xúc phạm: "... Cô nói tôi in mà?"
Lộ Dao an ủi: "Tôi không có ý trách cậu, chỉ là tôi cảm thấy có thể lần này chúng ta phải đổi cách chơi rồi."
Trước khi khai trương Thống Thống đã bị một loạt biến cố bất ngờ làm cho tê liệt nên bây giờ rất thiếu lòng tin vào bản thân và cả Lộ Dao.
Lộ Dao đặt biển chỉ đường ở ngã tư biên giới giữa khu tám và khu chín, sau đó lại vòng vèo quay về tiệm lấy một cái biển chỉ đường khác đi tới chỗ biên giới với khu bảy.
Thống Thống không biết Lộ Dao làm vậy để làm gì. Nó đã hiểu được tình hình cơ bản của thế giới này rồi nên chắc chắn mở tiệm sách không phải một quyết sách tốt.
Thống Thống rất lo lắng cho nhiệm vụ lần này, càng lo lắng cho an toàn của Lộ Dao hơn, lại vì sai lầm của bản thân khiến mọi chuyện thành ra thế này nên thậm chí nó còn không dám mở miệng than phiền trước mặt cô.
Lộ Dao đã biết được tình hình buôn bán trước đây của khu tám từ chỗ Alfred. Mỗi lần có cửa tiệm mới thuận lợi khai trương là con phố này sẽ đổi tên phối hợp với mặt hàng kinh doanh của tiệm.
Sau khi Tiệm sách Lộ Dao chính thức khai trương, con phố này cũng đã được đổi tên thành phố sách. Trên đường chỉ có duy nhất một cửa tiệm nên nếu kinh doanh tốt thì cô sẽ thành một nhà độc nhất không có đối thủ.
Chẳng qua muốn việc làm ăn kinh doanh của một cửa hàng bình thường ở đảo Quán được tốt thì chẳng dễ dàng gì.
Có vẻ như người của thế giới này đã quen với việc dùng máy móc suốt đời rồi. Loài người có thể chuyển dời ý thức của mình một cách tuỳ ý, sau đó thay đổi cơ thể người máy bên ngoài.
Chỉ cần tinh thần không chết thì dù cơ thể người máy có bị hư hại đến mức nào, người đó cũng sẽ vĩnh viễn không chết.
Sự tồn tại đặc biệt nhất trên đảo Quán chính là phạm nhân đang bị nhốt ở chỗ này. Trong số bọn họ không có một ai là không phải tội phạm giá trị tinh thần cao.
Thân xác đã trở thành thứ không quan trọng nên sinh mạng bắt đầu dùng giá trị tinh thần để phân chia mạnh yếu.
Nói một cách đơn giản là giá trị tinh thần của một người càng cao thì người đó càng mạnh, thậm chí còn có thể tiến hành tẩy não và chi phối hành động của người có giá trị tinh thần thấp hơn nữa.
Phần lớn phạm nhân trên đảo Quán đã chủ động từ bỏ da thịt yếu ớt và hoàn toàn dung hợp với máy móc nên cho dù có bị bắt và giam giữ, chúng cũng không sợ chết, lý do là vì hoàn toàn không cảm nhận được nỗi đau đớn do da thịt mang lại.
Bởi vì phạm nhân quá nguy hiểm nên đa số nhân viên trên đảo Quán là người máy nhược trí.
Bọn họ được thiết lập chương trình đơn giản, chịu trách nhiệm hậu cần và giữ sạch sẽ cho đảo.
Bản thân người máy nhược trí không có ý thức nên không lo bị phạm nhân điều khiển hoặc tẩy não.
Nhưng quản lý và cai ngục phải là người. Thế nên để đảm bảo an toàn cho bản thân, trước khi lên đảo làm việc, các nhân viên cũng sẽ thay đổi thành cơ thể máy móc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận