Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 666 - Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 3



Chương 666 - Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 3




Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 3
Tán gẫu vài câu với tiểu đội sinh viên đại học tràn đầy sức trẻ xong, Lộ Dao cũng chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay Lộ Dao phải lắp xong hết máy tín hiệu, phải mở rộng phạm vi mạng lưới nguyện lực che phủ ra đến năm mươi kí lô mét vuông.
Tối qua nhân viên dị tộc của tiệm nail và tông môn luyện khí của đại lục Phù Thế đều đã gửi xe đạp điện được cải thiện đến.
Lộ Dao định thử tính năng đã được điều chỉnh của hai chiếc xe đạp điện.
Lục Minh Tiêu đi lắp máy tín hiệu chung với cô, vừa hay mỗi người chạy một chiếc xe riêng.
Lúc khởi động xe, thành quả cải thiện đầu tiên đã hiện ra. Tiếng động cơ của hai chiếc xe đạp điện nay đã cực nhỏ, không ở sát bên thì gần như không nghe thấy. Sự cải thiện này có thể tránh được việc bị nhận ra lúc đi băng qua sát đám zombie khổng lồ.
Lộ Dao cực kỳ hài lòng với sự thay đổi nhỏ này.
Ngoài ra, nhân viên điều chỉnh ở hai bên đều nâng cấp tính năng của xe theo yêu cầu của cô, lúc chạy có cảm giác rõ, vèo vèo như gió nhưng lại yên ắng không phát ra tiếng.
Tiểu đội Đường An Kỳ thấy bà chủ và anh nhân viên chạy vặt đẹp trai mới đến chạy xe đạp điện lướt qua như bay, ánh mắt ngập tràn sự hâm mộ.
Tống Húc không kìm được chặc lưỡi: “Nếu chúng ta cũng có một phương tiện để đi lại thì tốt rồi.”
Chu Minh Dương chớp mắt: “Ảo giác sao? Sao tôi cứ thấy chiếc xe đó nhanh hơn ngày xưa nhiều vậy?”
Khương Nghệ Phỉ: “Hơn nữa còn không có tiếng.”
...
Khu vực đường Hưng Mặc, quảng trường Liên Hoa.
Xe đạp điện dừng ở cổng hệ thống siêu thị.
Tô Linh xuống, vừa nói “phiền cậu chờ tôi chút” với Ti Kim vừa cúi đầu lấy một tờ danh thiếp mới từ trong ba lô ra, kê lên đầu gối bắt đầu điền nội dung.
Ti Kim hơi nghi hoặc: “Cô đang làm gì vậy?”
Tô Linh đưa tờ danh thiếp đặt đơn mới viết xong cho anh ta xem: “Phiền cậu nhận thêm đơn nữa.”
Nhiệm vụ chạy vặt mới là vào siêu thị với Tô Linh rồi bảo vệ cô ấy ra ngoài an toàn.
Hôm qua Tô Linh đã hỏi thăm kỹ phạm vi nghiệp vụ của Cửa hàng dịch vụ chạy vặt của Lộ Dao rồi, cô ấy không thích gây thêm rắc rối cho người khác, có thói quen lên kế hoạch trước. Nên sáng nay trước khi ra ngoài, cô ấy bỏ năm tờ danh thiếp, một cây bút và hai thỏi vàng chuẩn bị sẵn vào balo, để đến siêu thị rồi đặt một đơn nữa nhờ nhân viên chạy vặt vào siêu thị với cô ấy.
Giả sử tìm thấy vật tư thuận lợi thì lại viết thêm tờ nữa lúc trở ra, nhờ nhân viên chạy vặt đưa cô ấy về nhà.
Cặm cụi đi làm bảy tám năm, tiết kiệm tiền nhiều năm thế, đến cuối chẳng được gì, cũng chẳng hưởng thụ được.
Tô Linh rối rắm vô số đêm ngày, cuối cùng đã thông suốt, không còn băn khoăn chuyện vật ngoài thân nữa, cô ấy chỉ muốn sống sót thôi.
Nhưng tính cô ấy khá hướng nội, ngoài công việc ra thì vừa chậm chạp vừa không giỏi giao tiếp với người khác.
Cửa hàng dịch vụ chạy vặt quả thật là cứu tinh của cô ấy, không cần phải gượng ép đi làm quen người mới hay tìm đội nhóm hợp tác, mà chỉ cần đặt đơn là đã có thể nhận được sự đồng hành đáng tin cậy ngắn ngủi.
Ti Kim không nhận danh thiếp, máy truyền tin đã truyền đến mã số đơn hàng mới.
Vì lúc này anh ta đang ở chung với Tô Linh nên được phán đoán là nhân viên chạy vặt gần Tô Linh nhất, được hệ thống giao đơn trực tiếp.
Lần đầu tiên Ti Kim gặp một khách hàng có hành vi này, khóa xe đạp điện lại rồi vào trong với cô ấy.
Đây là một hệ thống siêu thị rất lớn, ngang ngửa với hệ thống siêu thị Hạnh Phúc lần trước Lộ Dao từng đi, trên dưới tổng cộng ba tầng, vừa có khu đồ tươi sống, khu nông sản, khu bánh ngọt đồ ăn vặt, cũng có khu đồ dùng thiết yếu hằng ngày, khu điện máy gia dụng, khu đồ dùng chăn ga gối nệm.
Mục tiêu của Tô Linh rất rõ ràng chính xác, tìm đồ ăn và nước uống trước hết.
Cổng lớn tầng một siêu thị nát thành mảnh vụn, kệ hàng ngã khắp sàn, căn bản không thấy gì có thể ăn, trên đất toàn là túi bao bì tả tơi và hàng hóa rơi ra ngoài.
Kiểu trung tâm thương mại quy mô lớn này thường thì đều sẽ có zombie, số lượng cũng không ít. Chúng kéo lê thịt nát bốc mùi tanh hôi đi qua những hàng hóa đã mốc meo kia.
Tô Linh gắng nhịn sự khó chịu đi được mấy bước, vẫn chưa đi đến khu đồ tươi sống đã ngửi thấy một mùi thối khó mà chịu nổi.
Chất protein phân hủy và mùi hôi của thực vật bị hư hòa vào nhau, ruồi nhặng xanh lục bay lảng vảng, khu đồ tươi sống và nông sản như trở thành một bức tranh địa ngục thu nhỏ vô hạn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận