Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 550 - Giống như bệnh cúm bình thường vậy 2



Chương 550 - Giống như bệnh cúm bình thường vậy 2




Giống như bệnh cúm bình thường vậy 2
Lộ Dao: "Trừ cậu ra thì còn bốn người chơi mang vòng tay u linh ra khỏi phố U Linh nữa. Tôi muốn nhờ mọi người gặp mặt nhau."
Tống Văn: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Vẻ mặt Lộ Dao cực kỳ chân thành: "Đúng vậy, còn những kế hoạch sau này thì tôi sẽ liên lạc với cậu qua vòng tay sau."
Tống Văn: "Tôi biết rồi."
Nói chuyện với Tống Văn xong, trong danh bạ của Lộ Dao vẫn còn bốn người chơi nữa. Đó là nhân viên an ninh nhà thờ Nhậm Do, nhân viên cửa hàng Thái Ngữ Tinh và Trần U, cuối cùng là một vị khách tên là Hình Dũng.
-----
Thành phố Minh Nhật, khu A50.
Một thanh niên gầy gò ngồi bên mép giường, trên chiếc bàn xếp trước mặt có đặt một bát cháo rau. Cậu ta chậm rãi cầm thìa múc cháo lên ăn, ăn miếng nào cũng phải chuẩn bị đầy đủ tinh thần rồi mới dám cho vào miệng.
Người đang đứng bên giường nhìn mà ngứa cả mắt: "Có đến nỗi khó ăn vậy không hả?"
Nhậm Do nhíu mày chép miệng: "Bằng đồ ăn trên phố U Linh rồi, nhạt toẹt chẳng có mùi vị gì cả."
Mẹ của Nhậm Do khó hiểu hỏi: "Có phải con ngủ lâu quá nên vị giác có vấn đề rồi không? Mẹ thấy cháo này rất ngon mà. Con tỉnh rồi nên mẹ mới đặc biệt xuống tầng bưng lên cho con ăn đấy."
Nhậm Do: "... Ăn nhiều chút hình như quen hơn rồi, không khó ăn như mới đầu nữa."
Mẹ Nhậm Do chỉ chỉ chiếc nhẫn màu bạc trên tay cậu ta: "Con mua nhẫn lúc nào thế? Sáng nay mẹ thay quần áo cho con còn chưa thấy nó mà."
Nhậm Do khó hiểu nhìn xuống tay mình rồi ngạc nhiên la lên: "Chiếc nhẫn này... Hình như là đồ con mua trong trò chơi..."
Mẹ Nhậm Do nhăn mặt, cảm thấy tim hơi đau đau: "Con nói tầm bậy gì vậy? Đầu con chưa tỉnh hẳn à?"
Nhậm Do đang định phản bác thì ngón tay chợt đau nhói. Cậu ta vô thức gọi bảng điều khiển ra thì chợt thấy vòng tay u linh đang cất trong ô trữ vật.
Cũng giống Tống Văn, Nhậm Do chần chừ chốc lát rồi mới lấy vòng tay ra, cũng thấy một chấm tròn nhỏ không ngừng chớp nháy trên đó, vừa nhấn vào thì vòng tay biến thành đồng hồ.
Lúc giọng Lộ Dao vang lên từ màn hình đồng hồ, Nhậm Do sợ hết hồn, mẹ cậu ta cũng hoảng lên.
Sau khi nghe Lộ Dao trình bày rõ mục đích của mình, Nhậm Do ngạc nhiên lắm nhưng không hiểu nhiều mà sảng khoái đồng ý luôn.
Chờ con trai tắt máy rồi mẹ Nhậm Do mới lên tiếng: "Cô bé này là người con quen trong trò chơi hả?"
Nhậm Do khá may mắn. Cậu ta mới tiến vào phố U Linh có mấy tháng thôi, bản thân cũng còn rất trẻ, năm nay mới có hai mươi ba tuổi.
Nghe thấy giọng điệu hóng hớt của mẹ mình, cậu ta đỡ trán nói: "Mẹ à... Mẹ đừng có nghĩ lung tung."
Mẹ Nhậm Do thở dài rồi lại hỏi: "Chiếc nhẫn này là sao đây? Còn biết biến hình nữa chứ."
Nhậm Do hoàn toàn không nghĩ đến việc tại sao món đồ trong trò chơi lại đi theo mình ra thế giới thực. Cậu ta đang bối rối không biết nói chuyện với mẹ thế nào, nói nhiều thì sợ mẹ lo nên tập trung ăn xong bát cháo, đẩy bàn xếp ra rồi kéo chăn nằm xuống luôn: "Mẹ, con ngủ tí đã."
Sau đó Lộ Dao lần lượt liên lạc với Thái Ngữ Tinh, Trần U và Hình Dũng để thuyết phục bọn họ gặp mặt nhau.
Thái Ngữ Tinh và Trần U là nhân viên cửa hàng nên cực kỳ tin tưởng Lộ Dao. Cả hai đều rất ngạc nhiên khi nhận được tin này nhưng vẫn đồng ý giúp đỡ.
Có điều lúc này bọn họ đều đang ở viện điều dưỡng, còn phải phục hồi chức năng nữa nên trong thời gian ngắn rất khó di chuyển xa được.
Hình Dung cũng đang nằm trong viện điều dưỡng. Anh ta nói chuyện với Lộ Dao rất lâu rồi mới đồng ý yêu cầu của cô.
Trong năm người thì có đến ba người nằm viện điều dưỡng, một người ở nhà thì lại hành động bất tiện.
Chỉ có tình hình bên Nhậm Do là khá hơn một chút. Cậu ta chỉ cần nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể hoạt động như bình thường.
Lộ Dao đốc thúc bọn họ kết bạn với nhau rồi tranh thủ về khu phố thương mại phân tích tin tức tình báo mới lấy được trước thời gian đóng cửa hàng.
Trình độ phát triển khoa học kỹ thuật ở thành phố Minh Nhật cao hơn thế giới thành phố Dao Quang rất nhiều. Thế giới này đã thành thạo trong việc khai phá và ứng dụng các lĩnh vực liên quan đến công nghệ thực tế ảo và trí tuệ nhân tạo rồi. Thế giới giả tưởng đã được xây dựng nên từ mười năm trước.
Trừ các tựa game thực tế ảo ra thì bọn họ còn có những nền tảng xã giao ảo cực kỳ phong phú và rộng lớn nữa. Tất cả các nền tảng này đều được ứng dụng công nghệ thực tế ảo cả.
Người dùng chỉ cần một chiếc máy truyền tin lớn bằng tai nghe bluetooth là có thể lên mạng rồi. Thậm chí thế giới này còn phát triển được cả một loại hệ thống chuyên dụng trên máy truyền tin có thể giúp người dùng ngửi và nếm mùi vị đồ ăn trong thế giới giả tưởng nữa.
Loại máy truyền tin này được ứng dụng rộng rãi trong lĩnh vực livestream và mua sắm trực tuyến.



Bạn cần đăng nhập để bình luận