Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1200 -



Chương 1200 -



Ban ngày khi nghe Lộ Dao hỏi, hình ảnh cây sơn trà rũ xuống cửa phòng mình chợt hiện lên trong đầu Cố Lương Thời.Đó là một cây sơn trà già, thân cao ngất.Năm nào đến mùa trên cành cũng trĩu quả. Quả xanh từ từ ngả sang vàng. Đó là chút màu sắc hiếm có trong trí nhớ của cậu thiếu niên trong những năm ngày xưa ấy.Cố Lương Thời không thể không thừa nhận một điều rằng đúng là mình già thật rồi, mình cũng bắt đầu khát vọng có nơi bén rễ giống như cái cây đó.Đi từ huyện thành đến trấn An Bình hết hai tiếng đồng hồ, từ trấn An Bình đến quê hương của Cố Lương Thời còn phải mất thêm nửa tiếng nữa.Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở trên con đường lớn rất giống con đường ở thị trấn Đồng Hoa.Cố Lương Thời bảo tài xế nửa tháng sau tới đón mình, sau đó chầm chậm dựa vào Bình An bước lên trên thềm đá.Nhà cũ của Cố Lương Thời đã bị phá bỏ từ lâu, nền đất cũng được bán giảm giá cho nhà họ Quách rồi.Dưới bóng đêm dày, bốn phía yên tĩnh đến mức đáng sợ.Nhưng Cố Lương Thời không sợ, bởi vì ký ức tuổi thơ đang dần tràn vào đầu ông ấy theo từng bước chân trên lớp đất vàng.Cố Lương Thời không mất nhiều thời gian để tìm được cây sơn trà ẩn sâu trong ký ức.Thân cây cao ngất của nó nay còn cao hơn cả trước, quả nhỏ mọc đầy ẩn sau tán lá, màu vàng cam nhạt trông rất trẻ trung.Cố Lương Thời ngửa đầu nhìn rất lâu, mãi đến khi ánh sáng bàng bạc dần xuất hiện phía chân trời, ông ấy mới giơ tay lên lau nước mắt sinh lý đã tràn ra khoé mắt, cuối cùng cũng nhớ đến mục đích của chuyến đi lần này.Thấy trời sắp sáng hẳn, Cố Lương Thời tìm một chỗ cách cây sơn trà kia không xa rồi bảo Bình An dọn sạch cỏ dại xung quanh.Sau đó ông ấy từ từ đi về phía miếng đất đã được dọn dẹp sạch sẽ kia, miệng lải nhải dặn dò Bình An: "Nếu tôi thật sự biến thành cái cây thì cậu nhớ tìm một chỗ nào đó kín đáo ẩn mình đi nhé, đừng để người ta phát hiện ra, nửa tháng nữa hẵng gọi tôi dậy."Cố Lương Thời đứng giữa khoảng đất trống nhẹ nhàng vuốt ve tấm thẻ bài màu mực trên cổ tay, cầu nguyện muốn trở thành một cái cây.Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn khác với những gì ông ấy dự đoán. Vừa mới cầu nguyện xong, chân ông ấy đã bắt đầu mọc cành mọc lá. Chúng đâm sâu vào lớp bùn đất trong vườn nhà. Cơ thể ông ấy từ từ biến thành thân cây, tay chân biến thành cành cây, tóc biến thành những chiếc lá xanh lưa thưa, trông như dinh dưỡng không đầy đủ vậy.Cố Lương Thời không nhịn được mà thầm kích động trong lòng. Lộ Dao đúng là một bà cụ dứt khoát, đã nói là làm ngay. Ông ấy chưa từng gặp bà cụ nào nói liền làm liền lại còn hiệu suất làm việc cao như vậy.Ông ấy biến thành một cái cây thật rồi.Một cái cây xiêu xiêu vẹo vẹo, thân mình già cỗi khô quắt lại nhưng một hai cành cây phía trên vẫn ngoan cố kiên cường nhú ra mầm non và kết mấy quả sơn trà nho nhỏ hơi ngả vàng.Bỗng nhiên Cố Lương Thời cảm thấy mình chọn hàng xóm như này là không ổn rồi. Khi đó ông ấy kích động nhớ về quá khứ nên chỉ muốn trở thành hàng xóm của "cây sơn trà già" mà thôi, không ngờ bản thân mình thì là một cái cây xấu xí còn hàng xóm lại vẫn khoẻ mạnh anh tuấn như thời thanh niên.Chẳng hiểu sao ông ấy lại hơi ghen tị.Mặt trời từ từ lướt qua đỉnh núi, ánh sáng chói mắt rải xuống vùng quê chân chất.Cố Lương Thời giật mình sực tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong lòng. Tình hình hiện tại có hơi khác với những gì trong tưởng tượng khi biến thành cái cây của ông ấy.Mặc dù không thể tự do di chuyển nhưng cơn đau bệnh tật luôn hành hạ ông ấy thời gian qua đã biến mất, cơ thể khô quắt không còn cảm giác gì nữa.Phản ứng của ông ấy với cơn đau không còn nhạy bén lắm nữa, cũng không cảm nhận được cơ thể mình dần yếu đi, thay vào đó là cảm nhận được cơn gió ban mai lành lạnh dịu dàng thoảng qua mặt mình, kéo theo mùi sơn trà thơm thơm. Có chú chim sẻ đậu xuống mình ông ấy, thu cánh lại rồi đứng rỉa lông.Ông ấy thấy Bình An tìm rất nhiều lá trúc tới che giấu cơ thể cho mình, sau đó nấp vào một hòn đá cách ông ấy không xa.Cố Lương Thời thử cong cành cây lên khiến hai quả sơn trà nhỏ đã gần chín rơi xuống, một quả trong đó đập trúng đầu Bình An.Cây sơn trà già cỗi nghiêng ngả vặn vẹo, lá cây rung rinh không ngừng như bị chính hành động của mình chọc cười.Cố Lương Thời nghĩ rằng trước khi chết có thể biến thành một cái cây, cho dù chỉ là một cái cây xiêu vẹo cũng tốt hơn chết lặng đau đớn nằm trên giường bệnh chờ chết rất nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận