Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 145 - “Hy vọng cậu ấy có thể cứng miệng như vậy mãi.” 3



Chương 145 - “Hy vọng cậu ấy có thể cứng miệng như vậy mãi.” 3




“Hy vọng cậu ấy có thể cứng miệng như vậy mãi.” 3
Trong khoang số một của tàu lửa, Hà Âm và Phong Cần ngồi đối diện nhau.
Phong Cần rót cho Hà Âm một ly nước nóng, phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua rất nhanh: “Thật ra nơi này thật sự không tệ. Người khổng lồ trông to lớn vụng về, vậy mà có thể tạo ra phương tiện thần kỳ thế này.”
Hà Âm tay ôm ly nước, lòng bàn tay lạnh băng dần được sưởi ấm: “Xin lỗi, em chỉ… chỉ là không thể chấp nhận.”
Phong Cần lắc đầu: “Nếu phải nói xin lỗi, cũng là anh nói. Nếu em không kết thành bạn đời với anh...”
Hà Âm bịt miệng cậu ấy lại, nước mắt lưng tròng, lắc đầu: “Em chưa từng hối hận khi kết thành bạn đời với anh.”
Câu chuyện của Hà Âm và Phong Cần, nói ra cũng đơn giản — Con gái tộc trưởng phải lòng lữ khách nghèo, không màng gia đình phản đối, cố chấp kết khế bỏ đi.
Thân là con gái tộc trưởng, kể từ khi sinh ra Hà Âm đã được yêu thương chiều chuộng, người tí hon cùng lứa trong tộc đều rất thích cô ấy.
Đến khi thành niên, người muốn kết thành bạn đời với cô ấy có thể xếp hàng dài từ cửa nhà ra tận ngoài lãnh địa.
Nhưng Hà Âm đều không thích, mãi đến khi gặp được Phong Cần — Một lữ khách đến từ bộ lạc Ánh Sáng, lớn hơn Hà Âm mười lăm tuổi.
Hà Âm vừa gặp đã yêu Phong Cần.
Chuyện xác suất nhỏ trong thế giới của người khổng lồ — Phong Cần cũng không phải không có ý với Hà Âm.
Thế giới của người tí hon Nitraan không có nhiều suy xét cân nhắc đến thế, gặp được người hợp với mình thì cứ nắm chặt lấy.
Họ hiểu tâm ý nhau, báo cho ba mẹ, lưng đeo bọc hành lý rời khỏi bộ lạc.
Hà Âm và Phong Cần luôn trên hành trình ngao du, họ đã đi qua rất nhiều nơi.
Mà năm nay, họ đã tìm thấy một nơi ở yên ổn, chuẩn bị định cư.
Họ thấy đến lúc rồi, bèn đến bộ lạc Thần Mộc.
Chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp được đồng tộc nhiều năm về trước ở biên giới lãnh địa bộ lạc Thần Mộc.
Thiên Lãng - đã từng đề nghị kết khế với Hà Âm.
Bối Bối - bạn thân thuở nhỏ của Hà Âm.
Hồi tưởng lại, Hà Âm vẫn thấy cuộc trùng phùng mấy hôm trước gượng gạo vô cùng.
Mà mấy hôm sau, Thiên Lãng và Bối Bối xin được phôi thai, Hà Âm và Phong Cần bị Thần Điện từ chối.
Rời khỏi bộ lạc Thần Mộc, hai cặp vợ chồng ấy thế mà lại thuận đường, mãi đến khách sạn.
Tâm trạng của Hà Âm vẫn luôn rất tệ.
Trúc Châu lái tàu lửa nhỏ dạo khắp khe núi, đảo một vòng lớn rồi về lại cổng khách sạn đón vợ chồng Kết Hương, vợ chồng Hồ Điệp và vợ chồng Ade.
Chạy vòng quanh khe cây có gai ba vòng thì đến giờ cơm trưa, đoàn xe tan làm, khách hàng lần lượt về khách sạn.
Kết Hương thấy vợ chồng Hà Âm tụt lại phía sau, mời họ ăn cơm chung.
Trước khi Hà Âm kịp chối từ, Kết Hương đã ôm lấy cánh tay của cô ấy rồi: “Đi mà đi mà, đông người náo nhiệt ăn cơm mới ngon.”
Tử Diệp bị ép rơi lại đằng sau, mắt nhìn chằm chằm Kết Hương ôm tay Hà Âm.
Phong Cần cũng khó hiểu.
Nhóm người tí hon kết bạn ngồi ở phòng ăn tầng một của khu phòng dành cho khách tòa nhà gạch xanh, bữa trưa lại là món mới— Cơm cà ri sườn heo, gừng lát ngâm tương và canh thịt bò củ cải trắng bào sợi.
Tiểu Trịnh tốn rất nhiều công sức, múc sườn heo và cơm phiên bản thu nhỏ vào khay thức ăn to bằng nắp chai thuốc, rưới cà ri màu vàng đất đậm đà lên sườn heo được chiên thơm phức giòn mềm và cơm trắng như tuyết, mùi hương mãnh liệt hòa lẫn với mùi sữa dừa như có như không, bay thoang thoảng khắp phòng.
Phong Cần nhìn thức ăn trong khay, chậm chạp không động đậy.
Thân là mỹ thực gia xuất thân từ bộ lạc Ánh Sáng, mấy năm nay vô số lần Phong Cần có được tình yêu và sùng bái của Hà Âm nhờ vào trù nghệ tuyệt đỉnh của mình.
Bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay đều ngon, nhưng món ăn màu vàng đất trước mắt này thật sự không khơi nổi sự thèm ăn của cậu ấy.
Cát Cánh ngồi đối diện đã quét sạch một đĩa rồi, hai má bị cơm nhét phồng cả lên, ú ớ không rõ la lên: “Thêm một đĩa nữa!”
Thấy được ánh mắt ghét bỏ của Phong Cần, Cát Cánh ra hiệu cho cậu ấy: “Mau ăn đi, ngon lắm đó!”
Hà Âm bên cạnh Phong Cần cũng buông đĩa, gọi: “Cho thêm một đĩa!”
“...” Phong Cần chậm rì cầm muỗng gỗ nhỏ lên, múc cơm dính súp đặc nhét vào miệng, sau đó đơ người.
Nửa buổi trời, Phong Cần mới điềm nhiên như không mà bắt đầu nhai, chậm rãi nâng mắt lên nhìn vẻ mặt vô cùng hưng phấn của Cát Cánh.
Phong Cần: “...”
Hiển nhiên Cát Cánh không định tha cho cậu ấy: “Ngon không?”
Phong Cần nhìn qua chỗ khác: “... Cũng được.”
Cát Cánh kéo Hồ Điệp, kề sát tai cô ấy nói bằng tông giọng mọi người đều nghe được: “Hy vọng cậu ấy có thể cứng miệng như vậy mãi.”
Hồ Điệp quét nhìn Phong Cần một cái, dùng khuỷu tay chọt nhẹ Cát Cánh: “Khóe miệng cậu ấy có hạt cơm.”
Tay cầm muỗng gỗ của Phong Cần bỗng dưng siết chặt: “...”
...
Giờ cơm trưa vui vẻ nhanh chóng trôi qua, thời tiết buổi chiều không tốt, mây mù tích tụ, có cảm giác ngột ngạt sắp đổ cơn mưa lớn.
Lộ Dao ngồi ở bệ cửa sổ khác, điều chỉnh phụ tùng trong khu phòng suối nước nóng dành cho khách.
Thanh Nghiên và Tiểu Trịnh cũng đang nghiên cứu thiết kế bộ phận máy móc liên quan đến cáp treo, Bạch Lộ phụ trách trông coi khách.
Họ rảnh lắm, tụm ba tụm hai ngồi trên bậc thang tầng một nhà ấm Hoa Hồng, híp mắt ngủ gà ngủ gật.
Bạch Lộ khuyên họ về phòng ngủ trưa một giấc rồi dậy chơi đùa, họ có tai như điếc.
“Đùng đoàng —”
Bên ngoài cửa sổ chợt có một tia sấm chớp, Kết Hương sợ đến mức bò dậy nhào vào lòng Tử Diệp ngay lập tức.
Nhóm người tí hon đều sợ hãi co thành một cục, ngồi xổm trên bậc thang như khoai tây nhỏ.
Sau khi sét đánh, cơn mưa gấp rút đổ ập xuống.
Cánh cửa nhỏ của khách sạn chợt bị đẩy ra từ bên ngoài, hai người tí hon cả người nhếch nhác, lớn tiếng cầu cứu: “Kỵ sĩ Thần Điện, xin hãy giúp chúng tôi!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận