Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 452 - Thần Toàn Tri vĩ đại 2



Chương 452 - Thần Toàn Tri vĩ đại 2




Thần Toàn Tri vĩ đại 2
Sau tiếng "Viu", một chùm pháo hoa kéo cái đuôi dài ngoằng xông thẳng lên trời, nổ tung, cháy rụi rồi vụt tắt.
A Giang và Tiểu Tinh sững sờ, những ký ức kinh hoàng sâu thẳm dưới đáy lòng hai người bị sự ngờ vực bất ngờ này xóa tan.
Vừa rồi bọn họ còn đang ở trong phòng thủ công mà nhỉ?
Sao lại thản nhiên đốt pháo trong lớp thế này?
Trần nhà thì sao? Trần nhà không nổ tanh bành chứ?
Rốt cuộc cửa hàng này là sao vậy?
Ấy không đúng, rốt cuộc bà chủ này là ai?
Người trên phố U Linh đã thử nghiệm vô số lần vào đã chứng minh được một điều rằng ở đây, loài người vô cùng nhỏ bé và bất lực, vĩnh viễn không thể nào chiến thắng người kia được.
"Viu...
"Viu viu viu..."
"Viu viu viu viu viu..."
Vô số pháo hoa bay lên trời rồi nổ tung.
A Giang và Tiểu Tinh khiếp sợ ngửa mặt lên nhìn trời. Giữa bầu trời loang lổ khói có một con quái vật to lớn đáng sợ đang dần ngưng tụ thành hình. Móng vuốt sắc bén mạnh mẽ, đôi cánh vừa dày vừa nặng xoè ra như che khuất cả trời đêm, lớp vảy trước ngực được ánh sáng chiếu vào lấp la lấp lánh.
"Là rồng!" A Giang không nhịn được mà kêu lên.
"Gào... Gào gào gào gào..."
Con rồng lớn đập cánh giữa làn khói rồi ngửa mặt lên trời thét dài, chấn động như trăm nghìn con ngựa phi nước đại qua vậy.
Một giây tiếp theo, pháo hoa biến mất, không gian lại chìm vào im lặng.
Bầu trời đêm bị bóng tối bao trùm.
Tiểu Tinh vẫn giữ nguyên tư thế ngửa đầu nhìn lên trên mà lẩm bẩm: "Người cũng giống những đốm pháo hoa này, thoáng qua rồi biến mất."
Cô ấy vừa dứt lời đã nghe mấy tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên.
Sau đó là vô số quả pháo hoa kéo theo cái đuôi dài lê thê vọt thẳng lên trời. Lần này nó ngưng tụ thành hình một con rồng màu hoàng kim ba đầu sáu cánh còn to hơn cả con trước nữa.
Chừng năm phút sau, gió lạnh phất qua mặt mang theo mùi khói súng nồng nặc.
Lộ Dao nghe thấy tiếng Tiểu Tinh hắt xì nên kịp thời tắt máy chiếu thực thế ảo đi.
Thật ra màn pháo hoa vừa rồi được biểu diễn ở lễ hội tế rồng ở đại lục Alexandria năm ngoái.
Phần lớn Nhân tộc ở đại lục Alexandria sinh ra đã sùng bái cự long. Có điều cự long thích những món đồ lấp lánh mà Nhân tộc bình thường không đủ tài sản để làm cự long hài lòng nên đã bắt đầu nghiên cứu chế tạo pháo hoa phát sáng trong suốt để thay thế. Đến nay, màn biểu diễn pháo hoa đã trở thành tiết mục truyền thống trong lễ hội tế rồng hằng năm.
Lễ hội tế rồng ở các thành phố năm nào cũng có đại hội pháo hoa.
Vì thế giới đó có sự tồn tại của ma pháp nên cũng có vô số cách tạo ảo giác.
Năm ngoái Lộ Dao ra ngoài chơi với Harold và Bất Độc đã được mở mang kiến thức.
Lúc đó cô cũng cảm thấy pháo hoa đẹp như vậy mà chỉ thoáng qua rồi biến mất thật đáng tiếc. Thế là về nhà cô đã nghiên cứu tài liệu và chế tạo hình ảnh thực tế ảo giữ lại xem.
Không gian trong phòng thủ công sáng lại như trước. A Giang và Tiểu Tinh đồng loạt quay lại nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao giải thích kịp thời: "Trong cửa hàng có một thiết bị đặc biệt có thể tạo điều kiện cho khách hàng trải nghiệm một số khung cảnh đặc biệt trong không gian khác."
"Thực tế ảo." A Giang: "Nhưng chúng tôi vốn đang ở trong thế giới trò chơi thực tế ảo mà..."
Tiểu Tinh ngắt lời: "Hai cái này đâu có giống nhau."
A Giang ngẩng đầu nhìn Lộ Dao chằm chằm: "Ở trong thế giới mà ngài tạo ra nhưng cô lại có thể tạo nên một thế giới khác thuộc về chính mình ư? Rốt cuộc cô là ai?"
Lộ Dao nhíu mày, nhất thời không thể theo kịp suy nghĩ của bọn họ.
Hiểu biết của cô về thế giới này vẫn còn quá ít.
Trong lúc Lộ Dao đang suy nghĩ nên nói thẳng cho bọn họ biết luôn hay giả ngu thì đột nhiên trên người A Giang xảy ra chút thay đổi.
Cậu ta đau đớn ôm đầu ngã xuống khỏi ghế, toàn thân vô lực nằm rạp dưới đất.
Tiểu Tinh hoảng hốt nhưng lại không hề luống cuống chút nào. Cô ấy quỳ xuống đất lay lay A Giang: "Giang Lẫm, Giang Lẫm, đừng nghĩ nữa!"
Giang Lẫm từ từ mở mắt ra, nhãn cầu mất khống chế lồi ra bên ngoài, con ngươi từ từ nhỏ lại, dần dần biến thành hình thẳng đứng.
Khuôn mặt cậu ta dữ tợn như nuốt phải thuốc nổ vậy. Giang Lẫm cắn mạnh vào lưỡi mình, cố gắng giữ tỉnh táo: "Thái Ngữ Tinh, tôi bị bắt rồi, xin... lỗi... cậu... Đi... mau lên!"
Thái Ngữ Tinh khóc như sắp tắt thở, không ngừng lắc đầu.
Từ bốn năm trước khi tới phố U Linh đến giờ, bọn họ chưa từng rời khỏi nhau.
Ở thế giới đầy dẫy quái vật này, bọn họ xem người kia như bến đỗ tinh thần, dựa vào đó mới có thể thoát được vô số lần rơi vào đường cùng.
Bốn năm qua, lúc nào hai người cũng cực kỳ cảnh giác, không dám thả lỏng chút nào. Chỉ là con đường phía trước chỉ toàn bóng tối, không có dù chỉ là một chút hy vọng. Thật ra thì bọn họ đã có dự cảm về ngày hôm nay từ trước rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận